“Máy tính ư?” Ambra hỏi.
“Vâng, các máy tính vô cùng bền. Tôi có thể hỏng cả tỷ lần mà không hề
thất vọng. Tôi đã bắt tay thực hiện nỗ lực lần thứ một tỷ của mình trong việc
giải quyết một vấn đề với nguồn năng lượng hệt như lần đầu. Con người thì
không thể làm được như thế.”
“Đúng,” Langdon thừa nhận. “Tôi thường bỏ cuộc sau cố gắng lần thứ
một triệu.”
Ambra mỉm cười và tiến về phía cánh cửa.
“Nền bên trong bằng kính,” Winston nói khi cánh cửa xoay bắt đầu tự
động vận hành. “Cho nên làm ơn tháo bỏ giày.”
Chỉ vài giây, Ambra đã cởi xong giày của nàng và bước chân trần qua
cánh cửa đang xoay tròn. Khi Langdon theo sau, ông nhận thấy tấm thảm
chùi chân của Edmond có một thông điệp rất khác thường:
KHÔNG CÓ CHỖ NÀO GIỐNG NHƯ 127.0.0.1
“Winston, cái thảm đó? Tôi không hi…”
“Máy chủ địa phương,” Winston trả lời.
Langdon đọc lại tấm thảm. “Tôi hiểu rồi,” ông nói, dù không hề nhìn và
tiếp tục đi qua cánh cửa xoay.
Khi Langdon bước lên sàn kính, ông cảm thấy một thoáng không lấy gì
làm chắc chắn. Đứng trên một bề mặt trong suốt với chân đi tất quả là khiến
người ta mất hết tinh thần, nhưng phát hiện thấy bản thân đang lượn lờ ngay
bên trên chiếc máy tính MareNostrum dưới nhà còn gây cảm giác luống
cuống gấp đôi. Từ chỗ trên này, việc nhìn ngắm đội hình những cái giá rất
trang nghiêm bên dưới gợi cho Langdon nhớ đến việc nhìn xuống hố khảo
cổ Tây An nổi tiếng của Trung Quốc ngắm đội quân đất nung.
Langdon hít một hơi thật sâu và ngước mắt nhìn không gian kỳ dị trước
mặt mình.
Phòng thí nghiệm của Edmond là một không gian chữ nhật trong suốt
choán hết bởi khối vuông màu xám lam bằng kim loại mà ông đã thấy trước
đó, bề mặt bóng loáng của nó phản chiếu mọi thứ xung quanh. Bên phải