NGUỒN CỘI - Trang 54

CHƯƠNG 8

Ánh mắt Robert Langdon bị cuốn từ khối hình đồ sộ này sang khối tiếp theo.
Mỗi khối đều là một tấm thép sừng sững được cuộn lại rất khéo và rồi đặt
đứng chênh vênh bằng rìa cạnh của nó, tự giữ thăng bằng để tạo thành một
bức tường không hề có sự chống đỡ. Những bức tường uốn cong này cao tới
ngót nghét bốn mét rưỡi và được uốn vặn thành những hình thù khác nhau -
một dải ruy băng lượn sóng, một vòng tròn mở, một cuộn thép để lỏng.

Vật chất thời gian,” Winston nhắc lại. “Và nghệ sĩ là Richard Serra.

Cách ông ấy sử dụng những bức tường không hề được chống đỡ bằng thứ
phương tiện nặng nề như vậy tạo ảo giác về sự thiếu vững chãi. Nhưng thực
tế, những thứ này rất vững. Ngài thử hình dung một tờ tiền đô la mà ngài
cuộn tròn quanh một chiếc bút chì, khi ngài tháo bút chì ra, đồng tiền được
cuộn lại của ngài có thể đứng khá ổn trên rìa cạnh của nó, được chống đỡ
bằng chính dạng hình học của nó.”

Langdon dừng bước và trân trân nhìn cái vòng tròn khổng lồ bên cạnh

mình. Kim loại đã bị ô xy hóa, tạo cho nó thứ màu đồng cháy và một lượng
hữu cơ thô. Tác phẩm này toát lên cả sức mạnh rất lớn lẫn cảm giác thăng
bằng rất tinh tế.

“Thưa Giáo sư, ngài có nhận thấy hình thù đầu tiên này lại không hoàn

toàn kín không?”

Langdon tiếp tục đi quanh hình tròn và thấy rằng hai đầu của bức tường

không gặp nhau, như thể một đứa trẻ đã cố vẽ một vòng tròn nhưng thiếu nét
vậy.

“Cách kết nối được làm lệch tạo ra một lối đi thu hút du khách tiến vào

bên trong để khám phá không gian âm tính.”

Trừ phi vị khách đó tình cờ lại sợ cảm giác bị nhốt kín, Langdon nghĩ,

chân bước nhanh hơn.

“Tương tự,” Winston nói, “trước mặt ngài, ngài thấy ba dải ruy băng thép

uốn khúc, chạy theo một đội hình song song tương đối, đủ gần nhau để hình
thành hai đường hầm lượn sóng dài hơn ba mươi mét. Nó được gọi là Con

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.