trào lưu chính thống. Nếu anh hỏi ta thì chúng ta cần giải quyết nó dứt điểm
một lần.”
“Vậy ư?” Langdon hỏi. “Và chúng ta sẽ làm việc đó như thế nào?”
“Tất cả chúng ta cần làm những gì nhiều nhà thờ đã làm - công khai thừa
nhận rằng Adam và Eve không tồn tại, rằng tiến hóa là một sự thật, và rằng
tín đồ Thiên Chúa giáo tuyên bố khác đi sẽ khiến cho tất cả chúng ta trông
rất ngốc nghếch.”
Langdon dừng sững lại, trân trân nhìn vị tu sĩ già.
“Ôi, xin anh!” Đức cha Beña cười nói. “Ta không tin rằng cùng một vị
Chúa ban cho chúng ta cảm giác, lý trí và trí tuệ…”
“… lại dự định để chúng ta từ bỏ việc sử dụng những thứ đó phải không?”
Beña cười. “Ta thấy anh giống như Galileo. Vật lý thực tế là tình yêu thời
niên thiếu của ta; ta đến với Chúa qua một sự tôn kính sâu sắc dành cho vũ
trụ vật chất. Đó là một trong những lý do Sagrada Família quan trọng với ta
đến vậy; nó giống như một nhà thờ của tương lai… một nhà thờ trực tiếp
gắn kết với tự nhiên.”
Langdon tự hỏi liệu có phải Sagrada Família - cũng như Đền bách thần La
Mã - có thể trở thành một điểm bùng phát của quá trình chuyển đổi, một
công trình có một chân ở quá khứ và một chân ở tương lai, một cây cầu vật
chất nối giữa một tín điều đang chết dần và một tín điều đang trỗi dậy. Nếu
điều đó đúng thì Sagrada Família sẽ quan trọng hơn rất nhiều so với bất kỳ
ai có thể hình dung.
Giờ Đức cha Beña dẫn Langdon xuống cái cầu thang xoắn mà họ đã
xuống đêm qua.
Hầm mộ.
“Ta thấy rất rõ ràng,” Đức cha Beña nói trong lúc họ đi, “rằng chỉ có một
cách Thiên Chúa giáo tồn tại trong kỷ nguyên khoa học sắp tới. Chúng ta
phải thôi phủ nhận những phát minh khoa học. Chúng ta phải dừng phản bác
những sự thật có thể chứng minh. Chúng ta phải trở thành một đối tác tinh
thần của khoa học, sử dụng kinh nghiệm phong phú của chúng ta - hàng
nghìn năm triết học, quá trình tìm tòi cá nhân, sự suy ngẫm, tự vấn lương