Còn ba trăm trang nữa thì sách nầy chấm dứt và chúng tôi dùng ba trăm trang đó
để giải thích và chứng minh ba trang mà chúng tôi vừa trích dịch của ông G. Coedès,
ông ấy đã đọc tất cả 30 ngàn trang sách để tóm lại thành một quyển nhỏ, chúng tôi
trích dịch thành 3 trang, nhưng phải chứng minh bằng 300 trang với những khám phá
riêng của chúng tôi, chớ các sách khảo tiền sử không nói đến những gì chúng tôi sắp
nói ở 300 trang sau đây.
*
* *
Bình chú và kiểm soát
Ta thấy gì?
Khoa khảo tiền sử ngậm câm về nguồn gốc của tổ tiên ta.
Khoa đó không phải là sử học. Sử gia phải biết nhiều thứ hơn mới viết sử được.
Họ chỉ đưa ra một mớ sọ để cho biết đích xác tại các địa bàn nào đó, các chủng tộc
nào đã kế tiếp nhau mà làm chủ đất, chủ cũ nằm ở lớp dưới, chủ mới nằm ở tầng đất
trên. Và các bọn ấy từ đâu đến, và đến vào thời nào.
Đống sọ ở hang Làng Cườm gồm nào là sọ Négrito, sọ Mê-La-Nê và sọ Anh-Đô-
Nê, sọ Anh-Đô-Nê lai với sọ Mông-Gô-Lích.
Nhà viết sử phải đo sọ để xem sọ Việt Nam hiện nay là sọ Mông-Gô-Lích, sọ Cổ
Mã Lai, sọ Mê-La-Nê hay sọ Négrito, hoặc sọ lai, vì lai với ai vẫn biết được. Mà đo
hẳn hòi chớ không thể nói liều.
Nếu có các nhà chủng tộc học đo hộ cho ta thì ta đỡ mất 20 năm để làm cái công
việc đó. Bằng không, chính ta phải đo lấy. Thế nên chúng tôi mới cho rằng chứng
tích chủng tộc học là chứng tích quan trọng vào hàng thứ nhì.
(Việc đo sọ, phải đo từng nhóm lớn trong một nước, và đo nhiều nhóm như vậy, rồi
nhập lại với nhau để lấy cái trung bình. Thí dụ ở miền Nam thì phải đo dân Đồng
Nai, dân Sài Gòn, dân Tiền Giang, dân Hậu Giang, mỗi nhóm cần đo ít lắm là năm
bảy trăm người. Như vậy, muốn đo toàn dân Việt, phải mất ít lắm là 20 năm, nếu chỉ
có một người làm việc).