Đâu chẳng nhà ta giữa đất trời
Câu chuyện ruồi xanh đâu nghĩ tới
Cái hang mối trắng chẳng thèm chơi
Thời ca lắng mãi buồn thân khách
Đoản kiếm nhìn thêm thẹn chí trai.
Đóng cửa không hay xuân sớm muộn,
Đường lê hoa đã rụng tơi bời.
Khuyết danh
Nguyên văn: Tạp ngâm
Đạp biến thiên nha hựu hải nha,
Càn khôn tùy tại tức vi gia.
Bình sinh bất khởi thương dăng niệm,
Kim cổ thùy đồng bạch nghị oa?
Liêu lạc tráng tâm hư đoản kiếm,
Tiêu điều lữ muộn đối thời ca.
Bế môn bất ký xuân thâm thiển,
Đãn kiến đường lê lạc tận hoa.
Có thể nói đây là những ngày Nguyễn Du thấy tự do và phấn
khích nhất. Những hình ảnh anh gặp trên đường đi chỉ hơi có chút
khác lạ, cũng tạo ra được những liên tưởng và gợi cảm hứng để cho