NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 1029

bong, chị lại mặc áo sồi chuột nõn cất kỹ trong bọc bấy lâu. Chị không hát
đầu tiên mà để hai chị sen phố trên ngồi trống trước. Có lẽ đã bảo nhau rồi,
nên hai chị này chỉ vận có hai ba câu rồi để bà chị cả xin phép nhường
trống lại cho chị sen nhà tôi.

-----

(23) Váy.

Đúng lúc trăng lên giữa trời và có gió. Anh trai bạn hát đấu với chị sen

đêm ấy, nghe đâu là người của bọn trai khu phố trên đã lên tận tỉnh Bắc đón
về...

Người chịu không vận được nữa và luống cuống phải xin thôi là... chị

sen! Cả đám đã nhốn nháo tưởng như có thể đánh chém, đâm giết nhau.
Đồng hồ nhà thờ chính côồng côồng điểm mười hai giờ, mọi người mới
chịu ai về nhà nấy. Tôi thấy tâm trí như bị dằn, bị xẻo và hẫng cả người,
không sao tưởng được lại có cơ sự như vậy. Vì cho đến câu cuối cùng,
trước khi chị ngừng tay trên dây trống và bẽn lẽn nói... "Chúng em xin có
nhời với...", tôi vẫn tin rằng chị sen lại hạ bên kia. Tôi nằm cứ chong mắt
lên mà nhìn bóng tối. Tôi vẫn phải thấy không có lý gì, không thể vì lẽ gì
chị sen chịu không vận được, xin thôi hát...

Sau đấy tôi lại càng không thể tin được rằng chị sen thế là đi hẳn...

Trong đêm ấy chị sen đã trốn đi. Chị sen trốn đi với người trai hát của vùng
Bắc ấy. Tôi càng ngơ ngẩn. Nếu như trước kia tôi đã nhiều lần có ý nghĩ chị
nên bỏ nhà bác tôi, bỏ cái đời đi ăn đi ở, dù có được no được đủ, được yên
thân hay sung sướng chăng nữa, thì nay tôi lại tiếc, lại buồn vì không còn
được thấy chị ở bên mình.

Làm sao tôi còn được nghe chị sen hát, được trông chị sen hát nữa?

Làm sao tôi được gặp lại một người con gái nhà quê phải đi làm con sen
con nhài lạ lùng như thế? Chị trốn đi cũng vẫn chỉ có cái khăn gói quần áo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.