NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 108

người. Mà mọi người, từ ông già bà lão đến người lớn trẻ con đều ôm bụng
nhìn cái mảnh vải đen thủi cáu ghét, đụp hàng trăm miếng làm thành một
đống lù lù cho kín cả hai bàn chân Nhân mà há hốc miệng cười. Họ cười
thỏa thuê! Họ cười vui sướng! Tiếng cười giòn giã như không bao giờ ngớt,
lấp cả tiếng nghẹn ngào bé nhỏ từ ngực đưa lên họng Nhân.

Một phút, hai phút, năm phút rồi mà tất cả đám người ấy vẫn cứ cười,

và, Nhân vẫn hai tay hai bát thức ăn, nhớn nhác trông, vừa rung rung bộ đùi
ghẻ kềnh càng, lốm đốm dưới lớp phẩm xanh cho ruồi khỏi bậu.

Sau cùng, Nhân thấy lạnh ở hai khóe mắt. Bất giác Nhân cúi mặt

xuống: hai giọt lệ đều đặn lặng lẽ rỏ trên mặt đường trắng bụi.

Thì một thân hình cũng đen thủi gầy còm, cũng chỉ có một manh quần

rách rưới như là manh quần thâm che đậy đến bên Nhân. Con bé ấy run bần
bật, lấm lét trông mọi người như sợ bị đánh đập, ngăn cản. Nó kéo vội quần
Nhân lên, và không có thắt lưng, nó chẳng biết xắn cạp thế nào, đành hai
tay giữ hai bên cạp. Rồi cũng như Nhân, nó lại đờ người ra nhìn.

Trước hai gương mặt đỏ bừng và hai cặp mắt ngây thơ dại dột, đám

người già trẻ lớn bé càng cười to. Tiếng cười dồn dập và nóng rát như một
làn hơi nóng ở miệng lò than đỏ rực thổi qua mặt hai đứa.

Nhân và con bé rùng mình.

Chợt đứa con gái bẩn thỉu se sẽ nói:

- Thôi, đi Nhân.

Nói đoạn, nó quay ra đằng sau giữ lấy cạp quần cho Nhân. Còn Nhân

thong thả bước từng bước một. Cái cảnh ngộ nghĩnh này lại nhắc trong trí
tưởng đám người nọ cảnh dẫn rượu trong các cuộc đình đám.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.