NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 109

Thế rồi họ lại cười, ôm bụng cười, tiếng cười lan rộng theo Nhân đến

mãi tận nhà.

***

Hồi đó, Nhân đâu có thể hiểu rộng ra rằng con bé xanh xao, xơ xác

kia, bằng sự giúp đỡ đầy rẫy tình thương xót Nhân, đã cười lên tận mặt cả
đám người mọi rợ nọ. Nhân chỉ cảm thấy rằng Mũn, đứa con gái ấy là tốt,
tốt lắm lắm.

Vì thế, ngay hôm ấy, Nhân chẳng còn dám bén mảng đến những chỗ

trẻ con nhà giàu chơi bời bày cỗ bàn, đình chùa nữa. Nhân tìm Mũn, rủ
Mũn về góc vườn nhà chơi riêng.

Chẳng một thức ăn gì Nhân không để dành cho Mũn. Thậm chí, những

buổi chợ ế, thím Nhân phải đưa bún chả về nhà ăn trừ bữa, thì Nhân tìm đủ
mọi cách để giấu chả và bún đi. Một bữa, không thể bỏ túi được, không thể
giả vờ ra ngoài được, Nhân đã lừa sáu, bảy miếng chả lại bát cuối cùng. Rồi
đến lần và cuối cùng, Nhân ấn đầy cả vào mồm, nhai vờ vờ, nói xin vô
phép. Vừa ra khỏi cửa, Nhân ù té chạy đi tìm Mũn...

Mũn mồ côi cha mẹ, phải đi dắt thuê cho một bà lão ăn mày, chẳng

bao giờ được miếng ăn ngon, nên khi chìa tay đón lấy những miếng thịt lẫn
lộn cơm và nước dãi, thì Mũn ngây người ra nhìn Nhân có vẻ cảm động
lắm.

Mũn không ăn một mình, bắt Nhân lại bụi cây gần đấy, xé tơi thịt ra

đựng đầy lòng bàn tay, ép Nhân ăn chung. Dù đã ăn no phưỡn bụng ra rồi,
Nhân vẫn còn thấy ngon miệng. Nhân tiếc không thể có thêm hàng nồi cơm
nữa để cùng Mũn ăn. Và bấy giờ trong tâm trí ngây thơ của Nhân như có
một sự mong ước Mũn cứ mãi mãi là một người bạn không lúc nào rời bỏ
Nhân, để sau những lúc cơ cực nhục nhã hai kẻ yếu đuối trơ trọi ấy lại yên
lặng an ủi nhau bằng những bữa ngon lành như thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.