NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 113

Không để nàng nói nốt, Nhân ngắt lời:

- Mũn đã có con?

Mũn chỉ hơi gật đầu rồi giục Nhân sang hàng cơm. Nàng đi trước,

Nhân đi sau, hai cái bóng in song song lên mặt đường dựa bốc hơi nóng
gay gắt với hàng trăm cái bóng lúc nhúc khác của những phu phen thuyền
thợ nhốn nháo ở các ngả dồn về.

***

Thì ra Mũn chưa lấy ai tuy năm ấy Mũn đã hai ba, hai bốn tuổi rồi.

Nàng hơn Nhân ba tuổi. Mà chính Nhân mới là người xứng đáng làm
chồng Mũn, để cho Mũn trao xương gửi thịt suốt một đời.

Trong sáu năm, hai vợ chồng ấy sinh ba đứa con: hai trai, một gái.

Nhân đi làm khuân vác ở bến tàu thủy, bến ôtô. Còn Mũn, vẫn giữ cái nghề
nấu bánh bột lọc, bánh củ cải đội đi rong phố bán như khi cách biệt Nhân,
lần hồi với người mẹ nuôi đã chết rồi ở Bắc Ninh.

Kể như Nhân thì hai tay làm chẳng đủ nuôi miệng, nhưng nhờ có Mũn

cần kiệm buôn bán và tiêu pha dè sẻn từng đồng, nên gia đình không đến
nỗi thiếu thốn quá. Trong cảnh nghèo nàn hai người vui vẻ với cái hạnh
phúc bé nhỏ nhưng quý báu của đời họ.

Tuy một đôi khi vợ chồng xích mích nhau hoặc vì kẻ chiều con quá,

hoặc vì người trót nặng lời, nhưng sự giận hờn chỉ thoảng qua rồi đời họ lại
như mặt hồ một khi gió tắt thì trở nên phẳng lặng dưới trời cao sáng.

Đàn con mỗi ngày một lớn, sự ăn uống may mặc càng tốn kém. Muốn

kiếm thêm lãi, Mũn phải đi thêm buổi chợ nữa và làm nhiều bánh hơn. Mọi
khi Mũn làm hàng đến mười giờ tối thì nay Mũn phải thức quá nửa đêm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.