NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 115

Mũn lo lắng, Nhân kinh sợ, Mũn phải mượn một người vú già để trông

nom đàn trẻ và cơm nước. Nhưng nào Mũn đã yên lòng, cứ cách một giờ
lại tạt về nhà đắp thuốc, rỏ thuốc cho Nhân.

Hơn hai tháng, tốn không biết bao nhiêu tiền thuốc thang mà bệnh tình

Nhân vẫn không thấy đỡ. Trong nhà có đồ vật gì đáng giá, Mũn cầm bán
hết. Nàng chạy vạy chỗ này, giật lại chỗ khác, nhận làm cả bánh cho vài
hàng cơm sang trọng.

Sau cùng, không thể ở nhà được, Nhân phải xin vào nằm điều trị ở tại

nhà thương chữa mắt...

Thì một buổi chiều, Nhân chỉ có thể nhớ được là một buổi chiều,

không rõ quang đãng hay u ám, tươi đẹp, hay buồn rầu, Nhân mở được mắt
ra.

Trời ơi! Nhân sướng quá! Nhân gọi ngay Mũn và đàn con lại, giương

to mà nhìn... Nhưng!... Nhưng!... Nhưng Nhân thấy trước mắt là một màng
đen tối. Nhân ngờ vực, dụi mạnh mắt. Nhưng... vẫn cái màng đen kịt ấy bịt
lấy mắt Nhân.

- Tôi mù rồi! Tôi mù rồi! Mình ơi!

Rồi không thể nén được sự chua xót, Nhân ôm ngực ngã xuống

giường. Nhân thiếp đi trong tiếng vợ con khóc như ri.

Sao lại có thể như thế được? Sao lại có thể khốn nạn đau đớn cho hai

người như thế được? Sao lại người ấy đã cùng khổ mà lại còn phải chịu
đựng nhiều sự cay đắng làm vậy? Sao chỉ trút lên đầu những kẻ hiền lành
chịu khó như vợ chồng Nhân những đọa đầy khổ ải? Mà sao cái hạnh phúc
nhỏ gây dựng trên từng vũng mồ hôi, vũng nước mắt, vũng máu của vợ
chồng Nhân lại chóng bị phá tan đi?

Nhân mù rồi! Nhân mù rồi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.