NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 117

- Thôi mợ ốm thế thì hẵng nghỉ nhà vài buổi, vay gạo hàng xóm, rồi

bớt ăn trả dần cũng được mà.

- Hay mợ để tôi đội đi bán, chứ nó đuổi, nó xô xe đạp dập cả chân mợ,

sướt cả mày mặt mợ, thì mợ đi chợ được sao?

- Mà mợ à, nước chanh, nước đá, kem, sê-cấu, kẹo, bánh... nó tranh

hết khách mợ thì mợ xoay hàng khác. Chứ thứ bánh bột và củ cải này chỉ
có thể bán cho những nhà giàu sành ăn thôi. Mà đã giàu, đã sành ăn, chắc
chúng trả sát giá, không khéo mình lỗ vốn mất.

Nhưng từng ấy sự ức hiếp, vất vả cũng chưa đủ hành hạ Mũn. Giữa

một buổi trưa mùa hè, một bọn người kéo đầy vào nhà Nhân báo tin: "Vợ
Nhân chết".

Nhân giật nẩy mình, mặt xám lại:

- Vợ tôi chết?!

Thì người ta cho biết duyên do:

- Tầu đã súp-lê lần thứ ba, đã kéo neo, gần chạy rồi mà Mũn còn tranh

nhau bán bánh. Người bán cao lâu ở tầu thấy thế bèn ẩy Mũn ra ngoài.
Giữa lúc đó một bọn soát vé chợ đương hò hét gọi những người bán hàng
khác. Mũn dùng dằng, không muốn lên bờ. Người bán hàng ở tàu cáu tiết,
cầm cả mâm bánh liệng xuống phà. Mũn phải vội nhảy theo, trượt chân
nàng ngã nhào xuống sông. Nước chảy mạnh; người ta tốn công tìm để vớt
mà chưa thấy xác.

Chỉ nghe đến đây thì tai Nhân ù hẳn đi, đầu Nhân choáng váng, Nhân

chẳng còn biết họ nói, họ làm những cái gì...

Mũn chết! Thế là hết! Đời cha con Nhân thật hết cả chỗ nương tựa...

hết cả mọi sự yên vui; mọi ánh sáng, mọi hơi sưởi ấm!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.