NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 116

Nhưng từ ngày Nhân mù, gia đình Nhân không kém vẻ thuận hòa ấm

cúng mà còn vui vẻ êm đềm hơn. Mũn vẫn đi hai chiều bánh và nhận làm
cho nhiều hàng cơm có tiếng. Và, muốn làm cho chồng yên lòng, quên sự
buồn bã, Mũn cho thằng bé lớn nhất đi học tới khi xem cùng viết thông
quốc ngữ. Rồi Mũn sai nó đi các nhà mua bánh quen, mượn truyện và báo
chí về đọc cho chồng nghe. Nàng không ăn cơm trưa ở chợ nữa, dù xa dù
gần, nắng hay mưa, cứ đến tầm thợ thuyền về là nàng đã có mặt ở nhà, ăn
uống với chồng con.

Mũn vui vẻ quá! Sau bữa cơm chiều, nàng thôi bế con thì lại gọi các

đứa lớn đến cả giường Nhân, bầy đủ mọi trò cho chúng nô đùa.

Dần dần Nhân quên hẳn sự đau đớn đui mù. Lòng hy sinh của Mũn, sự

thương mến của đàn con ríu rít đã làm mất hẳn những tư tưởng hắc ám
thường thì thầm xui giục Nhân tìm cách chết đi để Mũn nhẹ một gánh nặng
trên vai. Không những thế, trong tình thương yêu ấy, Nhân còn cảm thấy
đời vui vẻ, Nhân ham thích sống, sống để làm chồng một người đàn bà yếu
đuối nhưng can đảm, để làm cho một bầy con lúc nào cũng nhởn nhơ vui
cười.

Song, ít lâu sau, Nhân thấy vì sự yên vui trong gia đình mà Mũn phải

chịu nhiều sự ức hiếp khổ sở quá. Nàng như là một tấm lá chắn đỡ lấy trăm
nghìn mũi tên sắc nhọn để che chở cho chồng con được vẹn toàn.

Vì thỉnh thoảng Nhân nghe lỏm được những mẩu chuyện của Mũn và

người vú già thì thầm trong những đêm khuya.

- Hôm nay nó lại dám nặng vé hay sao mà mợ ăn qua quýt vài hột cơm

như thế?

- Mợ nhỉ, nó ức mợ thật, nấu thêm vài cân bánh chực trốn vé, nó bắt

được, nó tha phạt mợ, nhưng lại lấy chỗ bánh thừa ấy đi và "đẽo" thêm dăm
xu nữa thì cũng quá tội!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.