NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 127

Người ta đã mỏi tay giật tóc mãi người đàn ông và vợ bác ta đã khản

tiếng hú hồn vía bác mà bác vẫn nằm thẳng rẵng, mê man trong lòng người
đàn bà run lẩy bẩy. Mười lăm phút rồi mà bác ta vẫn không lên tiếng, vẫn
cứng đờ như một xác chết, miệng vẫn đầy dãi dớt.

Người ta đều lộ vẻ băn khoăn. Người ta đều hồi hộp. Người ta đều lo

sợ không thể cứu chữa người đàn ông khốn nạn này. Quyến nhìn cái thân
hình gầy còm, xác xơ, bất động cũng không sao ngăn cản những ý nghĩ
khủng khiếp tràn lên tâm trí. Quyến cũng lo người ấy chết... và Quyến cảm
động tưởng tượng đến sự cơ cực đày đọa mấy mẹ con bơ vơ không người
cứu giúp kia. Trong cảnh góa bụa, trong cảnh côi cút, những ngày sống của
người đàn bà và của bốn đứa trẻ khốn nạn còn sáng sủa được sao.

Chợt một ông già khễ nễ bưng đến một nồi cháo đậu xanh vừa chín

tới. Ông cụ mở vung ra, ấp mặt người đàn ông gần sát miệng nồi và lấy một
cái chăn vải nâu trùm lên.

Trong làn hơi cháo bốc nóng rực, người đàn ông chợt cựa quậy. Mọi

người đứng xem liền vỗ tay reo ầm lên:

- Tỉnh rồi! Tỉnh rồi!

Ông cụ già lên tiếng nói:

- Trùm kín, thật kín mặt bác ấy cho tôi. Chắc bác ấy đói quá lả đi đấy

chứ không phải trúng phong đâu.

Ông cụ già vừa dứt lời, người đàn bà ngước cặp mắt đầy lệ nhìn cụ

mếu máo:

- Không phải đâu cụ ạ, nhà cháu trúng phong đấy, chứ mới không ăn

vài bữa thì làm gì đã sinh chứng ra như thế này.

Nghe người đàn bà chân thật kia cãi chữa, Quyến lắc đầu:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.