NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 152

sang không cần, mặc người chê bai ghét bỏ, nay chợ này, mai bến khác, anh
xem tôi có chán nản nhụt chí bao giờ không? Và những khi nguy biến tôi bị
tầm nã, bị tù tội, anh xem tôi có bao giờ oán thán nửa lời không? Tuy phần
nhiều tại anh mà tôi đau khổ, nhưng tôi thương mến anh vô cùng, nhất là
phục cái bụng dạ chân thật, thủy chung của anh.

Tôi thường ngạc nhiên vì cách anh ăn ở như thế.Tôi tưởng một người

hung tợn nóng nảy liều lĩnh như anh thì không bao giờ thương yêu tôi. Và
một con đàn bà lẳng lơ trơ trẽn như tôi thì chẳng thể được ai thương yêu
tới.

Thế mà tôi với anh đã hết lòng thương yêu nhau thì kỳ lạ thật.Vậy

chẳng qua cũng bởi số kiếp ông trời, hay nếu không phải thì bởi cái nghề
"chạy" mà tôi với anh theo đuổi.

Mà phải, chính vì nghề đó mà tôi với anh đã được ăn tiêu đầy đủ, được

biết những lúc sung sướng cũng như những lúc khốn khổ gieo neo. Chính
vì nó mà tôi với anh đã yêu thương nhau hết mực nhưng mà cũng lại chính
vì nó...

Khấn đến đây, cổ họng Chín Huyền bỗng nghẹn ứ lại. Nàng không thể

thốt lên một tiếng nào nữa. Trong tâm tưởng nàng lại từ từ hiện ra cái hình
ảnh Tư Lung Thiên đứng trước vành móng ngựa lần cuối cùng. Chín
Huyền vẫn còn thấy rõ ràng vẻ mặt khô khan của Tư, bên tai nàng còn văng
vẳng tiếng ông Chánh tòa nghiêm nghị "... vậy ra anh chán tự do, ưa muốn
tội lỗi và tù tội thì tòa..."

Rồi một buổi sáng mờ sương giá, ở cửa Hỏa Lò, Tư Lung Thiên giữa

một đám người nhốn nháo, tay bị xích lưng đeo áo, nón, mắt đưa tìm vợ
con. Tư Lung Thiên bị đưa đi đày. Năm tháng nặng nề qua...

Ba năm rồi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.