NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 182

thương và mến tôi. Tôi còn ít tuổi, mới mười bảy. Họ chỉ thấy tôi chúi mũi
vào sách và cặm cụi viết. Họ chẳng biết tôi viết những gì mà cứ hết tập này
lại tiếp luôn tập giấy khác, và đêm nào cũng như đêm nào, khuya lắm mới
tắt đèn.

Hơn ba năm, tôi đã yên lặng sống trong sự cần mẫn làm việc, trong sự

túng thiếu luôn luôn và trong tình thương xót của một người mẹ và một
người em gái muốn có việc làm mà không sao được.

Hơn ba năm, tôi đã sống bằng đồng tiền máu mủ của những cha mẹ

cũng cùng khổ như tôi hay có khi hơn tôi.

Đã có lần tôi hỏi một đứa học trò thường thiếu tiền học:

- Bá (1)cháu lĩnh lương chưa?

-----

(1) Bá: bố.

Con bé tóc xoã hung hung và óng ánh như tơ này ngước mắt nhìn tôi.

Mắt nâu trong của nó mờ đi sau những màng nước dày và óng ánh, nó
nghẹn ngào:

- Thưa cậu, bá cháu mất việc từ tháng trước rồi!

Và một đứa nữa:

- U cháu nghỉ chợ hay sao mà cháu chưa trả cậu tiền?

Thằng bé để tóc rẽ và lúc nào cũng có nụ cười trong đôi mắt sáng ấy,

đáp lời tôi gọn lỏn:

- U cháu mới đẻ hai em bé thì đi sao được!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.