NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 185

nhanh, chỉ xem Nhân nhào lộn vài lần là nó bắt chước uốn cầu vồng và đi
bằng tay được mấy bước, Nhân bèn rủ nó bỏ ông cụ ăn mày, theo Nhân làm
xiếc.

Cùng nhau lang thang nay đây mai đó được hơn một năm thì nó bỏ

Nhân, vì nó biết làm nhiều trò và có thể kiếm tiền một mình, còn Nhân thì
ốm yếu luôn, nhào lộn, thổi kèn và ca hát ít. Mấy hôm đầu, Nhân khóc
quên cả ăn. Luôn ba tháng Nhân buồn rầu và nhớ nó như nhớ anh hay em
chết, ở dọc đường khi tha phương cầu thực. Nó bỏ ông già nọ vì sống với
ông khổ sở và bệ rạc bêu riếu quá, nhưng làm bạn với Nhân, được Nhân
thương mến, có cái gì cũng chia sẻ cho mà nó đánh rơi ngay Nhân khi cùng
quẫn, thì còn sự bội bạc nào khốn nạn hơn?

Tuy một phen bị phản bội, Nhân vẫn cố tìm một đứa bé kháu khỉnh và

tinh nhanh khác để truyền hết các môn múa lộn và thổi kèn. Nhưng hơn hai
năm, Nhân chẳng gặp đứa nào hết. Sang năm thứ ba, Nhân càng ốm yếu,
rồi sang năm thứ tư, Nhân bắt đầu đi sâu vào một quãng đời cùng cực.

Tiếng hát của Nhân đã khàn khàn, tiếng kèn không vang to và ngân

dài như trước, Nhân đi bằng tay chỉ được bốn năm thước, nhiều lúc trên
dây thép Nhân phải bỏ dở trò vì thấy đầu óc nóng rực lên, mắt nảy đom
đóm.

Nghề làm xiếc của Nhân đến thời kỳ cùng mạt rồi!

***

Nhân bỏ Hải Dương về Hải Phòng giữa lúc người đời đang vui cùng

xuân mới. Rời cái tỉnh nhỏ lèo tèo vài phố vắng đến một thành phố sầm uất,
Nhân hy vọng sẽ kiếm được món tiền kha khá đủ cho Nhân chuộc bộ áo
quần gán cho mụ hàng cơm và cắt mấy chén thuốc.

Xe lửa qua khỏi cầu Phú Lương, lại bắt đầu phóng rất nhanh, đến các

quãng đường vòng, tưởng như xe sắp chồm ra ngoài đường sắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.