NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 221

hẻm, hay ở vùng ngoại ô gần đồng ruộng, anh-chị vẫn ung dung sống một
cuộc đời ngang tàng bằng máu người.

Nhưng đừng tưởng hễ có nhiều tiền là dễ dàng thuê được người chém

kẻ thù mình. Anh - chị không bao giờ sả một kẻ nghèo hèn cùng mạt, dù
người thuê chém trả bao nhiêu tiền chăng nữa. Và anh-chị còn lắm phen
được người ta khen vì vui lòng chém không lấy tiền một kẻ quen dùng
đồng tiền để áp bức người.

Tôi có qua anh Sáu H.G, người có một con "đoàn" có nhiều thành tích

vẻ vang nhất của làng chơi. Tôi đã trông và ngắm và vuốt ve con "đoàn"
nhiều phen đẫm máu ấy. Và tôi đã được tay anh-chị cừ khôi nọ kể cho nghe
cái tâm sự của va, trong một tiệm thuốc nấu vắng khách, một đêm xuân.

***

Đêm ba mươi Tết.

Ngoài đường, gió rào rào lướt qua những chòm sấu. Ghé mắt vào khe

vách, tôi thấy không còn một bóng người trong cái màn mưa bụi dày đặc
dần dần biến thành một màng khói xám lạnh, ngăn cản không cho ánh đèn
điện vàng ngà ngà soi dõi đến những xó cửa.

Mấy người khách hút đã lần lượt ra về. Trong tiệm Sáu H.G làn không

khí trở nên buồn bã u uất với ngọn đèn dầu lạc lụn dần.

Sáu ngồi dậy, vuốt ngược hai cánh tóc xoã ra hai mang tai. Đặt mồi

thuốc lào, châm lửa xong, Sáu kéo một hơi dài. Làn khói trắng phun ra tản
mạn trước mặt Sáu, tăng thêm vẻ đờ đẫn của va. Tôi có cảm tưởng Sáu là
một thằng đẫn thua cay luôn mấy canh bạc.

Cánh cửa liếp kẹt mở, một người vận âu phục và một người cao lênh

khênh ủ tay vào hai nách bước vào. Anh chàng rỏng rớt như người đàn bà
ốm sài mòn, nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.