NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 240

mùi thơm ngan ngát qua những làn gió thổi ào ào chỉ là những hương
nhang hương trầm và hương thuỷ tiên hé nở thấp thoáng theo khói pháo.

Giản đi như chạy

Giản không tưởng tượng nhưng những cảnh rực rỡ cứ hiện ra trước

mắt. Những gian nhà đèn nến, hoa lá sáng trưng... Những ban thờ đồng, sứ
bóng lộn... những lễ phẩm từng mâm nhớn mâm bé... già, trẻ, nhớn, bé,
hồng hào, tươi hớn... những tiếng cười... những tiếng chúc mừng...

Trong cái áo tây dạ tím và cái quần nhiễu đen cũ, da thịt Giản tê đi.

Một cái lạnh chói buốt lao vào ngực Giản. Men rượu đã hả gần hết rồi! Đầu
óc Giản càng hoang mang, đầy những tiếng rối loạn.

Giản cắn chặt môi, nhìn chênh chếch xuống đường. Mặt đường nhựa

xám xịt. Những bóng lá chập chờn. Bên phải, sông Tam Bạc và bến tàu
nam đen như mực, lù mù những thuyền, sũng, đò, sà lan chen chúc nhau
như những con cá chết. Bên trái dẫy đằng sau của phố Khách, chi chít
những ngõ ngách, những bức tường lởm chởm và những lỗ hổng rác bẩn và
cứt đái: một dẫy hang sâu thẳm, không khí ầm ì chực nuốt lấy người ta.
Bên kia, khu nhà thổ Hạ Lý đến giờ mới được im, thoát khỏi những sự
quấy phá và những sự đâm chém nhiều khi chẳng ai hiểu ra làm sao.

Khu Giang Đông! Đây, Giản đã được gọi là Thiết Giản. Lúc này nó

cũng bị ngập trong những lớp sương dầy. Những nhà Năm Lỳ, nhà Béo,
nhà Khiễng và nhất là nhà Sửu Già phải đương khó chịu vì những tiếng
khóc tỉ tê mà những mụ chủ nọ chỉ có thể tươi cười, dỗ dành, vỗ về người
khóc.

Giản cắn chặt môi thêm. Bước nhanh hơn nữa. Ngã ba phố Khách.

Giản xuống đường, rẽ về tay trái. Gió thổi vào mặt ngày càng buốt. Cái mũ
nồi đội bịt lấy cái đầu cạo trọc tưởng như không có. Đỉnh óc Giản như bị
dội nước đá. Giản vội thu tay ủ vào nách.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.