NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 243

đi về sẽ thành một địa ngục mất. Bởi với cái lương ấy, với những công việc
dằng dặc ấy, với sự sống còn đành trông vào may rủi ấy, Giản sẽ không còn
được một phút nào nghĩ đến sự nghỉ ngơi, được một giấc ngủ nào đẫy mắt
và biết thế nào là ánh sáng, là không khí, là hoa cỏ của giời đất ngoài ba
chữ "vợ", "con" và "đói"...

Trong khi ấy, ngay trước mắt Giản, có một cảnh đời sao lại sung

sướng, vui vẻ thế? Giản không mấy lúc không tưởng tới mà không bị cái
tên của nó làm cho nghẹn ngào sôi nổi: người hàng phố. Cái gì của "người
hàng phố" cũng như tiên cả. Từ sự ăn mặc, đi đứng, chuyện trò, cười nói,
nhà ở, cửa hàng, vườn hoa, sân gác đều chói lòa. Nhất là những người Tây,
những người mà ít khi Giản được đứng gần hay dám trông lâu lên mặt, thì
Giản thấy thật là họ còn vui sướng hơn cả tiên. Không dám mơ ước được
hẳn như họ, mà chỉ được ăn mặc, đi chơi, ngồi ôtô và xem chớp bóng một
giờ như họ thôi, Giản có chết cũng xin cam. Đời Giản, đời một người An
Nam như Giản, được như thế là quá đủ mãn nguyện rồi!...

Một sự đau xót ghì lấy tâm trí Giản. Giản nổi gai cả người. Ngay đó,

những tiếng pháo đằng đầu phố ran lên...

Giản chậm bước, thở hổn hển, nhìn hút vào những lớp bóng tối cuồn

cuộn.

- Tít em! Tít em!...

Mấy tiếng đó bỗng rền rĩ bên tai. Nước mắt Giản liền ràn ra, Giản nức

lên:

- Cái Tít! Giời ơi! Con này!...

Giản lại phải nghĩ đến Tít rồi! Cái người có hai con mắt sắc như nước

và tiếng cười lanh lảnh này lại đến rồi! Giản đã mê Tít! Giản đã luôn hai
năm chẳng còn biết gì ngoài Tít. Lấy hàng ngoài Sáu Kho, đón đường chặn
đồ lậu, gác sòng bạc, chém người thuê... cũng vì Tít. Cái Tít em! Cả linh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.