NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 266

Vốn là người ăn, nên bốn hôm nay Trưởng Phác đành nhịn đói. Thứ

cơm gạo máy nhạt phèo, nhão bét với vài hạt muối trắng khiến bác những
lợm giọng. Một vài người khoẻ mạnh còn chẳng ăn được, bác ốm yếu,
nghiện ngập thì nuốt sao trôi.

Trưởng Phác chán nản tới cực điểm, gục đầu vào bàn tay, mặc những

ý nghĩ hắc ám đến lôi kéo tâm trí mình đi. Trưởng Phác muốn chết để tránh
khỏi cái cực hình hơn là ngắc ngoải sống những ngày trong xà lim dài đăng
đẵng, thiếu khói thuốc phiện.

Xúc động trong lòng Trưởng Phác bật lên thành tiếng nấc ngắn ngủi,

tiếng nấc ngắn ngủi ấy gieo sâu vào cái tịch mịch của gian buồng tối mò.

Tư Choáng bị cùm nằm gần đấy vội bịt chặt tai lại, mắt nhắm nghiền.

Tiếng nấc quái gở kia giống hệt của một người ho lao kinh niên xua những
cơn ho dữ dội.

Trời tối sầm. Gió rét cất lên. Từng lớp mưa phùn tạt vào dãy bàng trơ

trụi đứng sừng sững ở ngoài sân. Trong bụm lá muỗm hãy còn um tùm,
tiếng gió rì rào nối điệu với giọng âm ỉ của các người ốm rên rỉ trong nhà
phemì (infirmerie).

Thê lương hơn, ánh sáng đèn điện ở ngoài sân không đủ sức chiếu qua

lớp sương mù. Và, đèn trại P.R., trại Tám mươi, trại Nặng năm, trại Chống
án đều tắt cả, nên... thê thảm lạ lùng.

Một luồng gió lạnh vừa lùa vào gian xà lim Lô cốt, Trưởng Phác rùng

mình, bưng nay lấy mũi. Mùi ô uế ở hai buồng "phân" hai bên và cái bể
"phân" đằng sau buồng làm làn không khí rất khó thở.

Đầu Trưởng Phác nhức như búa bổ; trời đông tháng giá được mảnh

chăn, lại phải mảnh chăn rách bung. Và chẳng biết phát từ đời nào, hễ bác
đắp lên mặt thì lại hắt hơi hàng hồi. Đành cởi áo ra, bác quấn kín đầu, để
nửa mình cho rệp, rận tha hồ đốt. Tưởng như thế sẽ ngủ yên, ngờ đâu chỉ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.