NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 326

Nhưng trong cái dòng đời đối với Lân là tất nhiên ấy, bỗng nổi lên một

ngày mà Lân không thể nào quên được, nó khắc vào tâm trí Lân một dấu
vết như chữ chàm hằn lên trên trán một tên tù khi xưa. Và mang cái dấu vết
ấy, Lân thật có cảm tưởng đeo những gông cùm nặng nề nhất của một nhà
tù đầy ải Lân suốt đời...

Hôm ấy, Lân uống đến cốc sâm banh thứ mấy không biết thì người

mềm hẳn ra, ngã gục xuống bàn tiệc, nôn thộc ra vung vãi những thức ăn
đã thỏa thích dạ dày Lân nhất. Người ta phải cởi cả giầy và quần áo ngoài
cho Lân, vực Lân vào giường, xoa dầu cho Lân, ngâm chân Lân vào nước
nóng,

Lân thiếp đi đến gần sáng thì sực dậy. Miệng Lân đắng, chát, nồng; cổ

họng bỏng rộp, dạ dày nôn nao như một thứ nhựa đu đủ. Lân rùng rợn cả
người. Ợ mạnh mấy cái, Lân chùi xong dãi dớt thì tưởng ngay tới một chất
nước mát, ngọt và thơm. Lân thều thào gọi đầy tớ.

Đến lượt thứ ba mới có tiếng người đáp lại, - tiếng người ồn ã ở buồng

bên kia:

- Im! Im! Hình như ông Hàn gọi kia kìa...

Một người khác quát tiếp:

- Nhỏ, chạy vào xem ông gọi gì mau!

Lân vội cất tiếng khi người đầy tớ đẩy cửa buồng vào:

- Nhà có sữa và cam đấy chứ?

- Bẩm quan có ạ.

Lân cuống quýt:

- Mày pha ngay tao một cốc sữa và bổ mấy quả cam. Mau! Mau lên!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.