NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 362

người đi. Mắt bà đã nẩy đom đóm và đầu óc choáng váng. Giây phút sau bà
chập choạng vào nhà, nằm duỗi dài trên chiếu:

- A! A! A! Aaaaaaa...

Con bé lại khóc. Tiếng hò leo nheo liên miên hết nhịp này tiếp nhịp

khác. Bà Phó mở choàng mắt, thấy con bé nằm trơ trỏng giữa giường, bà
vùng dậy, không kịp vấn tóc, chạy sang.

- Ơ Thuột ơi! Ớ Thuột ơi! Mày không về đây thì chết ngay với tao bây

giờ.

Không một tiếng thưa! Bà Phó gân cổ gào lên:

- Ớ Thuột ơi! Thuột! Mày không về chơi với nó cho tao còn kín nước

tưới rau à? Thuột ơi! Thuột ơi! Mày mà để bà phải ra tìm thì bà cứ chôn
sống mày.

Tiếng đứa bé khóc đã trở nên rít và sắc, luôn luôn réo lên rồi lặng đi,

rồi lại réo lên. Nước mắt, nước mũi giàn giụa, mặt nó bẩn như bôi hề. Nó
đái vung cả phản. Rồi nó giẫy, nó lăn, tuy bà Phó đã bế xốc nó lên và cao
giọng hát ru. Cũng như cháu, người bà Phó đã đẫm mồ hôi. Những giọt
nước ấy mặn thêm vì qua lần da mặt cóc cáy, thấm cả vào miệng bà. Không
sao chịu được cái nóng hun đốt trong gian nhà lúp xúp, bà Phó đành bế
cháu ra ngoài ngõ.

- Giời ơi! Con yêu con quái này, tao gọi mày rát cổ bỏng họng mà mày

đứng đấy mày không thưa à?!

Cái Thuột phụng phịu đứng nép bên bức vách. Mặt nó nhem nhuốc

thêm vì lớp đất cát khác chạt vào cả ngực nó phơi trần ra. Thuột chớp chớp
mắt, yên lặng một lúc nữa mới làu nhàu đáp lại:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.