NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 369

Bóng mái nhà đã ra tới nửa sân. Trong ánh nắng, những ngọn mướp

non và hoa vàng đương phơ phất. Tiếng chim chích chòe rộn ràng vắng bặt
đi từ sáng, giờ lại nổi lên vang vang trên chòm xoan ở nhà bên cạnh. Con
dao bài trong tay bà Phó đưa đều lên những ngọn rau. Từng sợi nhỏ tỏa
xuống cái chậu sành sâm sấp nước. Bà Phó mắt đăm đăm cúi xuống không
chớp. Cái yên vắng lâng lâng dưới vòm trời xanh bao la của chiều hè đã
tràn vào tâm trí bà. Bà tê mê. Những làn gió nhẹ từ ngoài vườn cau thoảng
tới mơn man trên gáy bà.

Chợt mấy tiếng chó sủa ran lên. Như qua những lớp sương mù dầy đặc

một đêm đông nào, những tiếng "gâu gâu" ấy vang trong trí tưởng tượng
của bà Phó. Rồi một bộ lông vàng vằn và xám, hai lườn nung núc thịt, hai
tai to vểnh lên, và một cái đuôi ngoe nguẩy... lướt qua mắt lờ đờ của bà
Phó. Tiếng chó sửa càng vẳng lại gần và rõ ràng, gờn gợn trong cảm giác
của bà Phó. Và, như có tiếng người nói: "Kìa con vện của bà Phó ở đâu đã
về kìa".

Đánh thót cái, người bà Phó giật bắn lên. Bà đứng vùng dậy, nhớn

nhác trông, cất tiếng gọi ú ớ như bị bóp lấy họng:

- Ối vện ơi, vện ơi! - Liền với tiếng gọi, những giọt nước mắt ấm từ

hai hốc mắt rỏ ra, rơi nặng xuống gò má hóp.

Nhưng đâu nào con vện? Đâu nào người gọi?! Đây kia cái lỗ hổng ở

một góc giậu mọi khi con vện vẫn chui ra chui vào, từ bấy đến nay vẫn
chưa rào lại, và đây kia dây xích hoen gỉ lòng thòng dưới chân giường.
Ngay đó, trên nhà cái Thuột gọi léo nhéo:

- Bà ơi! Bà ơi! Cái bé đã dậy rồi, bà vào mà dỗ nó đi.

Bà Phó tất tưởi chạy vào, không kịp chùi nước mắt, bà vỗ nhè nhẹ lên

lưng con bé, cầm quạt quạt mạnh và nựng nịu:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.