NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 463

Nhưng, hôm nay nếu Huyên ở nhà cũng lại khổ sở vô cùng vì không

còn chỗ nào để đến chơi và một việc gì để cất nhắc. Rồi cứ vất vưởng trong
cái gian gác bề bộn và đi ra những phố cảnh tượng như vẩy mực ấy, Huyên
chỉ càng sôi thêm người và lại trở về nằm vật ra giường mà chịu những cấu
xé của chán nản. Không thế thì Huyên chết mất. Huyên không thể nào chịu
được cái cảnh trời u ám và một tâm trí rũ rượi ấy được.

Nền trời hẹp nén nữa xuống cảnh vật với sắc xám nhờ. Gió vù vù, bắt

đầu nặng và ướt. Huyên hết sức đạp, môi mím lại, mắt nhìn hút lấy đằng
trước, Huyên sang qua đò Bính và vừa khỏi núi Đèo, gió càng quấn lấy
bánh xe của Huyên. Đây đó cây cỏ như sắp bật tung cả rễ. Mây đen đặc
chạy dồn dập trên đầu Huyên vút những giọt nước lạnh xỉa mạnh hơn, đầy
hơn vào mặt Huyên.

- Chết rồi! Mưa to đến nơi rồi!

Huyên rít lên một tiếng, rạp thêm người xuống, thở hồng hộc và đạp,

Huyên không thể nào trở về được. Đành rằng Huyên ướt hết và cảm ngã vật
ra dọc đường. Như thế còn hơn Huyên không ngủ được, trằn trọc nghe rõ
ràng ở xa kia tiếng cười nói réo lên cùng ánh sáng đèn, qua tiếng mưa, gió
và bóng tối vây bọc bên ngoài. Trong cuộc hội họp huyên náo ấy, người ta
lại luôn luôn nhắc tới Huyên. Và người ta đàn hát, vui vẻ say sưa bao
nhiêu.

Qua được hai cái cầu, băng hẳn vào quãng đường không còn nhà cửa

ruộng nương gì nữa, Huyên đạp chậm dần. Cái mũ dạ Huyên đội đã ướt
sũng. Những quần áo đẫm nước nặng như một hòm sắt chất trên lưng
Huyên. Tai Huyên ù đi, ngực tức tối. Từng hơi thở toát ra như đem theo
từng khúc ruột, Huyên phải đạp chậm hơn nữa, và chau mày lại, quắc nhìn
cái vùng tối thẫm và ầm ầm chạy trước mắt.

Huyên thấy phải dừng xe, không đến đứt thở mất, Huyên đã quá tin ở

sức mình, giờ mới rõ đã suy kiệt lắm rồi, không còn Huyên hăm hở đi bộ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.