NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 469

thấy sôi hẳn người. Huyên nghẹn ngào đứng dậy để lại hộp đàn. Cái móc
kền lâu ngày không còn chặt, buột ra, nắp hộp he hé. Huyên run run cài ấn
vào, nhưng vừa buông tay, Huyên thở rít một tiếng nhẹ, mở từ từ nắp hộp
ra, lờ lờ nhìn cây đàn. Bỗng Huyên cúi xuống đưa dài mấy ngón tay gãi
mạnh lên bộ dây lấp lánh dưới mắt. "Phrưng... phrưng... phrưng... rưng...
Trong những âm thanh rối loạn nọ cả da thịt và tâm hồn Huyên vụt đau
chói như bị một loạt dây da có móc câu quất lên. Huyên mỉm cười, lắc đầu
đóng lại nắp hộp rồi lừ đừ ngồi vào chỗ cũ.

Tưởng rằng Huyên để ý đến câu mình nói vừa rồi, người phu đứng

tuổi cười nhìn Huyên:

- Hay thưa ông có việc gì kha khá ông nói với ông chủ ở lại mà làm.

Dạo này trong đó có cả nhà Ôséc và mới mở thêm mấy dãy phố vui lắm.

Không thể yên lặng được nữa, nghe mãi người ta hỏi mình, Huyên

nhìn sâu vào gương mặt dầu dãi với nước da mai mái của người phu nọ, lắc
đầu nói:

- Không bác ạ, tôi chỉ có thể ở đây được ngày mai rồi về Phòng ngay.

- Thế ông vẫn làm ngoài Phòng, hôm nay chiều thứ bảy nghỉ đi chơi?

Huyên cúi mặt xuống, run run:

- Không tôi chưa làm đâu cả. Nhưng tôi chỉ được ở lại Uông ngày mai

thôi.. Tôi.. tôi...

Người đàn bà đăm đăm nhìn Huyên, mắt long lanh. Y khó hiểu quá.

Huyên không đi làm sở nào sao chỉ được ở lại chơi có một hôm? Có điều gì
bắt buộc Huyên như thế? Hay Huyên đã có vợ con, vợ con Huyên là người
buôn bán gìn giữ Huyên nên Huyên phải trốn tránh nhà đi và mới bị mưa
rét?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.