NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 624

Cặp mắt lừ đừ một mí của tên quan năm Nhật quắc lên. Nó thoáng đưa

nhìn những vòng người xanh xám, nhớn nhác, lào rào ở giữa những đống
quang gánh lởm chởm đầy sân đình và những tên lính đã nhẩy cả xuống đất
chĩa lăm lăm.

Chị Bồng bỗng thét lên vì hai bàn tay như móc sắt của hai tên lính khố

xanh nắm chặt lấy cánh tay mình. Chị quằn người lại vùng vằng.

Đứa bé cắp bên nách mẹ cũng thét lên theo. Hai tên lính càng thở hồng

hộc, cố lôi mẹ Bồng đi... Thịch, con bé tuột xuống đất. "Ái giời ời". Một
tên lính chùn người lại. Mẹ Bồng lại ngoạm vào tay nó. "Ái giời ơi". Tên
lính thứ hai nữa kêu lên. Cái miệng nghiên nghiến sủi bọt của mẹ Bồng
nhay đứt hẳn vào tay thằng lính. "Ái giời ơi!" "Ái giời ơi!"... Những tiếng
kêu rống lên. Không chỉ với hai hàm răng mà với cả mười móng tay, mẹ
Bồng vừa cắn vừa cào, vừa rứt, vừa xé bất cứ chỗ nào của hai kẻ địch. Tên
thứ hai cũng lại ôm mặt bỏ chạy. Tên thứ nhất nằm lăn ra ôm lấy chỗ hiểm
mà tru tréo.

Cặp mắt mẹ Bồng căng nẩy lửa. Chị thét lên, nhẩy chồm chồm. Chị

chửi rít lên một hồi nữa rồi đứng khuỳnh hai cánh tay nhìn, một lúc rồi
choàng người chạy chạy. Chị cuống quýt tìm tòi rồi òa lên cười. Chị cúi ôm
chầm lấy đứa con, bế nó lên,vừa nhẩy vừa reo:

- A con ta đây. Con ta đây rồi!

Cái miếng vải mướp chị Bồng quấn cho người với dây dợ cành lá tung

ra đất. Chị nhặt lấy quấn quấn ủ cho đứa bé rồi chạy té đến bên một đống
thóc. Chị trèo lên cái chồng bao xếp ở gốc cây có tấm bia đá, lại ngồi giạng
thếch hai đùi ra, vênh mặt lên nói:

- Ta cứ ru con ta ở đây!... Ta ru con ta... ta cho con ta bú đến năm

mười tám cơ (giời ơi - Chị Bồng nằm xuống). Chị để núm vú vào miệng
đứa bé. Chị vỗ cả lưng nó và vỗ xuống bao thóc, xoa xoa bao thóc, tay luôn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.