NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 623

bụt chạy ra cửa đình, khua khua lên, chồm chồm vào xe các quan đỗ mà
chửi:

- Quan huyện bà cũng chẳng sợ. Quan Nhật bà cũng chẳng sợ. Bà

chẳng sợ thằng nào hết. Chúng nó có giỏi về đấy bắt nốt mẹ con bà đi... lấy
thóc của mẹ con bà đi... dỡ cửa dỡ nhà của mẹ con bà đi...

- Cái gì thế? Cái gì thế?

Trước những tiếng hỏi dồn dập, giọng sang sảng của tên quan huyện

gần như vỡ ra nọ, bọn kỳ dịch ríu cả lưỡi:

- Bẩm quan lớn không ạ! Bẩm quan lớn không ạ!

Mẹ Bồng cười khanh khách tung vào mặt tên quan huyện mấy cái rồi

lại chửi:

- Cha con đẻ mẹ mày, cái thằng mặt nhẵn như mặt gì kia. Mày ăn đầu

ăn đuôi bao nhiêu thóc của làng bà... mày tậu ruộng làm ăn, ăn sung mặc
sướng để mẹ con bà đói. Vườn đất nhà bà mất rồi, còn cái áo dạ lính của
chồng bà mặc rét đi cày, bà cũng phải lột ra bán, còn mấy vuông vải mới
nhuộm nâu để may áo cho con, bà cũng lột ra bán... Mày ăn chán, mày để
cho chánh tổng, lý trưởng chúng nó ăn của bà. Chúng mày nhâu nhâu vào
ăn thịt mẹ con bà. Cha con đẻ mẹ chúng mày... Chúng mày muốn rước
Nhật, rước Tây về bà cũng chẳng sợ...

- Kìa lính... chúng bay...

Hai tên lính chưa kịp cất tiếng "Dạ", mẹ Bồng đã xốc con chồm hẳn

lên tận mặt hai tên quan nọ:

- Chúng mày kéo nhau về đây định ăn thịt mẹ con bà phải không?

Phen này bà nhất sống, nhất chết với chúng mày chứ không để cho chúng
mày làm khổ mẹ con bà mãi đâu!...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.