NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 628

Suốt ngày, suốt đêm, bốn hôm rồi, anh chỉ ngồi ngả người vào cái

cổng nọ nơi anh đã khật khừ ôm chiếu đến. Lúc nào anh ngủ là lúc hai con
mắt đờ đẫn nhắm lại, hai cánh tay cứng nhắc bỏ thõng trên đùi. Trong
khoảng hai mươi bốn tiếng đồng hồ, những giấc mơ như thế gộp lại chỉ
được ba bốn giờ là cùng, còn thì hai cái lỗ mắt kia cứ nhìn không thể hiểu
để làm gì mà chẳng thấy anh ngước lên, lạy van ai một tiếng.

Mấy nhà gần đấy đã phải để ý đến người đàn ông nọ. Họ lấy làm lạ

cho cái người đói ấy bị bệnh gì hành mà lại ngồi như thế, không ăn gì,
không xin ai. Đâu như một buổi chiều có một người phu xe hạ càng xe
xuống trước mặt anh ta, lắc đầu nhìn, rồi lay gọi. Người đàn ông đã mở
choàng mắt, đăm đăm nhìn lại người nọ song vẫn không cất tiếng. Mãi sau
người phu xe phải cúi xuống đón lấy hai bàn tay của người đàn ông nọ, quờ
quạng đưa lên, vừa rung rung, vừa vẫy vẫy, lào thào không hiểu nói gì. Một
lúc sau, cả hai người im lặng. Cuối cùng người phu xe đi ra máy, lấy cho
người đàn ông một ống nước đầy, đặt cẩn thận bên mình anh, rồi kéo xe đi.

Thế thôi. Hôm ấy tới giờ đã bảy hôm. Không một ai cho người đàn

ông cái gì, và không thấy anh ăn cái gì cả.

Tối hôm ấy là hôm rằm. Giăng vằng vặc, giời xanh ngắt, vẩy tê tê từng

khoảng sáng như vàng. Gió đi đâu hết, bụi cứ mịt mù. Những xưởng máy
càng ngùn ngụt ánh đèn điện, ánh lửa lò than, lửa lò hàn xì. Trên những ống
khói, khói và tàn than đỏ chốc chốc lại phì ra, làm khu phố rực lên như
cháy và những tòa nhà sụp đổ tan hoang hiện ra như ở tự một đời giặc giã
man dại nào.

Người nào người ấy hễ ngơi tay quạt mồ hôi lại vã ra. Ai cũng kêu nhà

mình nóng như cái hầm và vác cả ghế ra hè ngồi nói chuyện.

- Này hai bà! Hay cái người đàn ông ngồi chỗ gara bị bỏ bom ấy chết

rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.