NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 634

- Các bà... Xin cám ơn các bà...các bà cho tôi. Xin cám ơn bà... Nhưng

tôi đã thề tôi không ăn tí gì nữa. Giờ các bà thương cho tôi... Nhưng
mai...mai thì sao?... Hay cho dẫu tôi lại được ăn ngày mai thì lại còn... lại
còn ngày kia... Ngày kia... Ngày kia các bà... và mọi người có thể thương...
thương cho tôi mãi được đâu? Kém đói! Ăn mày... ăn mày... không!...
Không!... Chúng tôi chỉ muốn đi làm... đi làm thôi! Nhưng giời làm đói
kém quá... hự... giời lại không còn để... Không để cho những... người nghèo
khổ có công ăn việc làm gì, mà thóc gạo lại bị thu cướp... càng ngày càng
đói kém. Hự hự... giời muốn những người nghèo khổ chết đói... chết đói...
chết đói hết... Tôi... hự... các bà thương cho tôi ăn... Xin cám ơn các bà...
nhưng không... Tôi không ăn mày... không ăn mày... Tôi chỉ muốn đi làm...
đi làm... đi làm... tôi... tôi... các bà... bà... bà....

Người đàn ông nhắm mắt lại trong khi tiếng nói vẫn lào phào nức nở.

Sau cùng cái đầu bù lại ngả vào tường. Người đàn ông lịm hẳn...

Gần về sáng đêm ấy, một trận gió ào lên với những hột mưa lộp độp.

Không được năm phút, khi gió tắt thì mưa theo. Cái nóng lại ngụt lên. Sáng
ra người ta thấy người đàn ông không ngồi bên cái cống bị bom đổ vỡ mà
lăn đến một gốc cây ngoài bãi cỏ, mặt sấp xuống, môi và răng bê bết cát,
cắn vào một miếng đất bật lên bằng nửa miệng chén với những hằn răng lỗ
chỗ. Hôm sau và mấy hôm ròng nữa, cái xác khô đét, đen sạm ấy lại cũng
như những cái xác trần truồng và bê bết cứt đái khác, cứ nằm phơi nắng,
phơi sương mãi...

1945-1946

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.