NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 683

không bao giờ đi chơi đâu và chẳng bao giờ hỏi gọi đến mẹ tôi. Mẹ tôi nhẹ
thở dài. Hai mắt mẹ tôi vẫn lờ đờ mệt mỏi như giọng nói:

- Thưa mẹ không! Cậu nó đi là đi, có dặn gì con đâu!

***

Mùa thu ngắn quá, tiếp ngay đến mùa đông dài và buồn.

Mùa đông năm ấy mưa phùn liên miên như không bao giờ hết trong

cái lạnh lẽo tê buốt của những luồng gió lộng. Người ta như đặc cả phổi
dưới làn không khí ướt át của vòm trời thấp tối. Nhà tôi ở chung với nhà
hàng sũ. Trong nhà, trừ gian bày bàn thờ, còn đâu đâu cũng thấy xếp gỗ
phiến, gỗ tấm, gỗ bắp và các thứ săng ván. Quanh năm, mùi gỗ vàng tâm và
gỗ dẻ thơm nức không khí.

Những ngày mưa gió, khách mua hàng vắng, chủ nhà và thợ đều rỗi.

Trưa đến, thợ mộc và thợ xẻ đều chui vào những chỗ trống ở hai chồng
ván, kéo những giấc ngủ kỳ no chán. Về những ngày vắng lặng đó, đi học
về, ăn cơm xong, mở sách ra học, tôi thấy tâm trí vơ vẩn như muốn bay đi
những đâu đâu, mặc dầu ở trong lớp tôi đã lơ đãng nhiều rồi. Nhất là những
giờ tập đọc kinh và làm tính, tôi chẳng để ý nghe nghĩa lấy một phút.

Một tay khoanh lên bàn để che, một tay tôi vân vê hai mảnh vỏ lạc tây

đã tỉa hết nhân và cọ sát rất nhẵn của thầy tôi bỏ lại. Tôi và em gái tôi gọi là
hai mảnh gỗ rùa. Tôi còn đặt thêm cho cái tên là "rùa thần" vì đêm ngày
chầu chực ở hai bên ngọn đèn dầu lạc của thầy tôi. Trí tưởng tượng non nớt
của tôi đã dàn xếp ra những cảnh rất kỳ dị trong những giờ yên lặng nhất
của buổi học chiều.

Mặt bàn gỗ lim nhẵn bóng là tầng mây xán lạn, mênh mông trên đó

hai "rùa thần vỏ lạc tây" kia bơi theo chiều gió. Ngón tay giữa và ngón tay
trỏ của tôi đặt lên hai vị tiên đồng: tôi và em gái tôi, cưỡi linh quy bay trên
tầng không, hai tiên đồng kia đã bao nhiêu năm tháng tìm kiếm các phương

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.