NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 684

trời một người cha thân yêu bỗng dưng lìa bỏ hai con mà không báo cho
chúng tôi biết chỗ mình ở, ngày mình về. Rồi càng bay xa, càng bay lâu,
chỉ càng thấy ruộng nương, sông hồ, rừng núi và biển cả mịt mùng...

Nhưng ở nhà trường, giữa những vui chơi của các bạn nhỏ, tôi không

thấy sự buồn nhớ thấm thía quá mỗi khi chợt nhớ đến thầy tôi. Về đến nhà,
ngồi trên cái giường mọi khi có ngọn đèn vàng ngà ngà im lặng trong cái
chụp trong suốt luôn luôn vương vấn làn khói mong manh thơm phức,
người tôi càng nao nao cồn cào như sau mấy bữa chỉ ăn có cháo loãng.
Những ngày mưa, từng giọt nước lạnh từ ống máng rơi xuống chiếc thau
đồng đã thấm từng chút khí lạnh vào lòng tôi; từng tiếng kêu chiêm chiếp
của con sẻ lẻ loi rũ lông trên mái ngói đã quện đi từng hơi êm ấm của hồn
tôi. Và những ngày nắng, mây trời xanh bát ngát, mái ngói xanh rêu, tường
vôi trắng xóa vẫn cứ vương qua mắt tôi một màng mong manh lạnh lạnh.

Tôi buồn ngủ lắm rồi! Không thể sao học bài được nữa. Vì mỗi câu

đọc xong, tôi chưa ôn lại thì những chữ muốn gợi ra trong trí tưởng đã biến
đi đâu hết. Não cân tôi tê dại vì nhớ thương đã trở thành như bằng chất sắt,
không thể ghi nhớ các bài học dù chỉ rất ngắn, rất dễ học kia.

Ngồi xếp bằng ở giữa giường trên đệm bông có lò than tàu đỏ rực, bà

tôi im lặng trước cây thánh giá bằng đồng treo giữa hai chậu huệ trắng và
hai chân nến sơn son thếp vàng. Không có những tiếng lâm râm như tiếng
nói của một người gần hấp hối ấy, không có những đầu ngón tay khô róc
lẩy bẩy lần chuỗi tràng hạt ấy, bà tôi sẽ thành một pho tượng mà tất cả cái
tinh thần chuyên chế và sức đè nén tối tăm của các thành kiến hiện cả lên
trên cái gương mặt hốc hác nhăn nheo và trong hai quầng mắt sâu thẳm.

- Chúa tha tội chúng tôi!

- Chúa thương xót chúng tôi!

Lời van xin càng rền rĩ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.