NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 681

- Cậu con không làm được thì lớn lên con đi học con làm cho bà. Bà

nín đi...

Bà tôi ngước mắt lên, hai bàn tay chỉ còn xương bọc da khô róc, hất

nhanh mớ tóc điểm bạc ra đằng sau. Những giọt nước mắt đổ dồn về hai
thái dương, ròng ròng rớt xuống gáy.

Một tháng sau, hết hạn ở lưu, nhà tôi phải dọn đi nơi khác. Hôm đó hai

mươi ba hay hai mươi bốn tháng Chạp. Một buổi sáng lạnh lẽo tuy khô ráo.
Suốt hai dãy phố, trừ mấy hàng cau và hiệu cầm đồ là tấp nập còn nhà nào
cũng quét rửa xong, bàn thờ hoa cúc, cành đào, chân nến đỉnh đồng bày
biện đâu đấy, và bắt đầu cửa đóng, dán giấy hồng điều và tranh rồi.

Những năm xưa thái bình ăn tết sớm lắm!

***

Một sáng sớm tôi bỗng thức giấc thì thấy lạnh và chân tay nhẹ bẫng đi.

Tôi bò nhổm dậy, dụi mắt trông: màn đã vắt, chiếc khăn bông cuộn lệch lạc
đùn về một góc giường, thầy tôi khi ngủ bao giờ cũng phải cho tôi gác và ủ
tay vào nách không thấy nằm bên nữa.

- Cậu ơi! Cậu ơi!

Tiếng kêu gọi của tôi đã thành tiếng hét làm rát cả cổ, bà tôi và mẹ tôi

tung màn chạy theo tôi ra vườn. Cả con bé em tôi nữa.

- Làm sao thế? Làm sao thế?

Tôi mếu máo nhìn bà tôi:

- Cậu con đi đâu rồi?

Bà tôi quát:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.