NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 688

đáng cả mọi sự ăn uống trong nhà. Và, hỏi câu ấy, bà tôi còn có một dụng ý
nhắc nhở một cách khéo cho thầy tôi biết rằng:

- Vợ mày nó đã coi thường cả tao lắm đấy! Liệu mà tìm cách chừa bỏ

thuốc xái đi thôi.

Không! Mẹ tôi đâu dám thế! Đời sống của mẹ tôi bao giờ cũng chỉ là

cái bóng ngăn của bức tường dày mãi mãi thần phục ở dưới chân để rồi sẽ
tan xuống đất nếu ánh sáng soi tắt. Và, người đàn bà hiền lành dễ cảm động
ấy, khi nào lòng lại bợn những vết kiêu căng, thù hằn? Mẹ tôi đã chẳng thờ
thẫn nhìn trộm thầy tôi khi thầy tôi ngồi ôm ngực ho từng trận rồi rũ rượi
nhổ, mẹ tôi cúi mặt xuống thở dài ư? Và, trong đôi mắt lờ đờ của mẹ tôi, đã
chẳng nhiều lần long lanh như khóc.

... Một hôm, mẹ tôi dắt em Quế tôi lên Hà Nội, bảo đi thăm mấy nhà

chị em và nhân tiện vay họ tiền để một phần trả nợ, một phần làm vốn dọn
hàng. Trước khi đi, mẹ tôi đong trữ mấy ngày gạo và để đủ tiền thuốc cho
thầy tôi hút một tuần lễ. Mẹ tôi cũng không quên dúi cho tôi một hào xu để
ăn quà dần.

Sáng hôm cắp thúng ra tàu, mẹ tôi đứng ngoài cửa buồng xin phép

thầy tôi và cúi đầu chờ thầy tôi trả lời. Nhưng thầy tôi làm thinh hồi lâu
mới đáp. Giọng nói vẫn thản nhiên như của một người xa lạ.

Hơn một tuần lễ rồi mà mẹ tôi và em gái tôi cũng chưa thấy về. Nhiều

khi ra bến tàu đón, chờ những chuyến tàu đến sau cùng, khách lên hết, quét
tàu rửa boong rồi tôi mới chịu thôi. Lại trở về một mình, tôi càng ngao
ngán bực dọc. Tiền mẹ tôi cho tôi đã hết ngay hôm sau. Nhằm vụ nghỉ hè,
tôi một mình lêu lổng ở ngoài đường, nhìn hàng bánh trái đi nhan nhản, tôi
khổ sở vô cùng. Chẳng biết xin ai, và không thể xin ai trong nhà ngoài mẹ
tôi, đã có bận tôi toan ăn bớt tiền mua thuốc phiện của thầy tôi. Nhưng nghĩ
đến ngọn roi song vun vút vấy máu đít ra, tôi lại thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.