NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 691

Ngày nào tôi cũng kiếm được một vài hào. Lấy thế làm sung sướng, tự

do và vẻ vang vô cùng.

***

... Một buổi chiều mưa gió, ngồi xổm ở trên giường trong buồng, hai

đùi ấp lấy ngực và đầu gối đỡ lấy cằm, thầy tôi gọi tôi, ngọt ngào:

- Hồng, lại đây cậu bảo.

Thầy tôi ít khi gọi tên tôi một cách nhẹ nhàng như thế, nên bây giờ

không những tôi không sung sướng mà lại còn hồi hộp lo sợ. Mặt tôi tái
mét, chân bước rất chậm, men men đến gần giường thầy tôi. Thầy tôi nhếch
mép cười, vẫy tôi một lần nữa.

- Không! Cậu không đánh con đâu, cậu hỏi thôi.

Tôi đến bên thầy tôi, trống ngực đập mạnh không thể tưởng tượng

được, chân tay tôi bắt đầu run hẳn lên và nước mắt bắt đầu rơm rớm. Thầy
tôi vẫn thản nhiên, một tay quàng lên vai tôi, một tay nắn túi tôi:

- Con có tiền, phải không?

Cái bàn đèn im ắng và sạch sẽ kéo vào tận góc giường nhắc tôi nghĩ

ngay đến bữa hút buổi chiều mà giờ đã quá bốn giờ, tôi vẫn chưa phải đi
mua thuốc. Và tôi liền nhớ tới chiều hôm kia thầy tôi cũng không hút rồi
ngày hôm qua nhờ có bà tôi không biết bán chác gì được vài hào mới có
tiền đưa tôi mua một đồng cân thuốc. Thì chỗ thuốc này chỉ vừa đủ cho bữa
hôm qua và sáng ngày nay nếu "bao" đến xái tư, xái năm.

Những nỗi lo sợ của tôi phút tiêu tan hết, thay vào những uất ức căm

giận. Tôi nghẹn ngào gần tắc cả mọi lời. Vì tôi cảm thấy rõ rệt thầy tôi
không thuốc hút, thấy tôi có tiền, thế nào thầy tôi chả lấy tiền của tôi. Mà
nào năm xu, một hào cho cam. Dây rút quần tôi buộc hơn chục đồng kền

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.