NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 693

mẩu dây buộc cọc tiền bỏ lòng thòng trong quần. Phựt... mẩu dây bị giựt
đứt. Một cảm giác thắt ruột tôi lại. Tôi nghiến răng nắm chặt lấy cạp quần
và cọc tiền, giậm thình thịch xuống nền nhà. Thầy tôi càng nghiêm nét mặt,
hất ngược cằm tôi lên:

- Hồng! Mấy hôm nay ăn cơm xong mày đi những đâu?

Tôi chỉ khóc mà không dám thưa. Nhưng trong đầu óc tôi, rành rọt

một câu trả lời: "Tôi không có tiền ăn quà, tôi phải đi đánh đáo chứ còn đi
đâu!". Thầy tôi vẫn quắc mắt nhìn tôi:

- Ai cho phép mày đi đánh đáo hở Hồng? Ai cho phép mày chơi với

những trẻ ăn mày ăn nhặt? Nằm xuống đây... Mau! Không thì chết...
Hồng!...

- Con lạy cậu! Cậu tha cho con... Con trót dại.

Thầy tôi cười:

- Hừ! Trót dại thì cũng nằm xuống đây.

Chiếc roi mây nhanh như chớp, rút ở trên đình màn xuống.

- Con lạy cậu... Cậu tha con... Lần sau con không dám thế. Con mà thế

nữa cậu đánh chết con.

Môi thầy tôi càng mím chặt, hai lỗ mũi càng phập phồng phì phì. Tất

cả thớ thịt của người tôi run bắn lên. Những cảm giác đau đớn của từng
miếng thịt vặt ra dưới những ngọn roi mà tôi tưởng tượng dần đánh át cả
những ý luyến tiếc cọc tiền đi. Tôi mếu máo nói với thầy tôi:

- Con lạy cậu... Đây con có bao nhiêu tiền con xin đưa cả cho cậu, vậy

cậu tha cho con... Con lạy cậu... Cậu tha cho con...

Tôi vừa dứt lời, ngọn roi mây đưa vút về đằng trước:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.