NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 698

- Mày dại quá! Vào Thanh Hóa đi, tao chạy cho tiền tàu. Vào bắt mợ

mày may vá sắm sửa cho và thăm em bé chứ.

Nhưng bên tai ù ù của tôi, câu nói ấy bị chìm ngay đi, tôi không mảy

may nghĩ ngợi gì nữa...

V. ĐÊM NÔ-EN

Sang đầu tháng chín mẹ tôi lại vào Thanh Hóa. Khi mẹ tôi đi, em Quế

tôi và tôi cũng quyến luyến nhưng không nghĩ gì cả. Tại anh em tôi đều vui
thích vì lời dặn dò của mẹ tôi:

- Chúng con cứ ở nhà với bà và cô để mợ đi buôn bán kiếm đồng nuôi

chúng con và đến Tết về may mặc cho chúng con.

Nâng niu cái hy vọng được quần áo đẹp và nhiều tiền ăn quà trong đầu

óc, tôi vui vẻ đi học, em Quế tôi ríu rít đem cỗ chuyền theo chị em đi chơi.
Thấm thoắt tới mùa đông.

Nhắc đến mùa đông tôi có cảm tưởng những mùa đông thuở xưa rét

mướt buồn tẻ hơn những mùa đông mới đây và hiện nay. Vì những ngày
mưa phùn dài lạ lùng với những cảnh vắng vẻ, lạnh lẽo như không bao giờ
hết. Phố tôi ở là phố Hàng Sũ, chỉ tấp nập những dạo tháng tư, tháng năm
tới tháng bảy, tháng tám. Bắt đầu sang Một, Chạp và Giêng, hai thì đường
sá thưa hẳn người đi lại. Vắng những tiếng cưa gỗ sè sè và đục đẽo lách
cách, sự sinh hoạt như ngừng trệ hẳn.

Tôi hãy còn những cảm giác tê lạnh khi hồi nhớ lại cái nền mây sẫm

lởm chởm như ruộng màu mới cày vỡ và thứ hơi mờ mờ như khói do các
cây cỏ ủng nát trong lạnh lẽo phả ra.

Món tiền mẹ tôi cho vừa tiêu hết và tôi mong ngóng mẹ tôi về. Càng

mong ngày Tết đến, thời giờ qua càng chậm, tựa hồ như không chịu chuyển
gì cả. Nhưng khi sắp nghỉ lễ Nô-en, nghĩa là chỉ còn hơn một tháng nữa sẽ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.