NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 726

- Không có tội gì thì mày cũng phải về.

Ngừng lại giây phút, thầy nói, tiếng nói nhỏ hẳn đi:

- Mày là thằng khốn nạn. Đây tao hỏi mày, mày vừa nói gì khi tao sắp

dọc "nốt"?

Tôi đờ người ra, tôi lại ngẫm nghĩ. Không! Tôi không nói một cái gì

xấc láo, phạm đến thầy. Và lúc đó tôi cũng không nghịch ngợm, hoặc thò
chân giựt áo anh em bạn học, hay quay lại gọi hỏi ai.

Thầy giáo vẫn trừng trừng nhìn tôi. Tôi phải định thần, để trước cặp

mắt nổi những vằn máu đáng sợ kia, trí tôi trở lại bình tĩnh. Chợt tôi nghĩ
ra: thằng bạn ngồi bên trái tôi nó đã vỗ vai tôi bảo:

- Hồng trông đây này.

Tôi chẳng cần xem nó loay hoay nghịch cái gì ở gầm bàn, hất hàm trả

lời:

- Kệ xác mày!

"Kệ xác mày?"... Trời! Câu nói của đứa học trò xưa nay có tiếng là lêu

lổng, hư hỏng khi thầy giáo nó trịnh trọng bảo mọi người:

- Các anh ngồi yên, nghe tôi đọc "nốt"!...

***

Cứ đến giờ vào lớp là tôi phải quỳ. Đã bốn hôm, sau cái bảng xoay,

dưới chân một góc tường, là chỗ tôi ngồi học.

Học đây không phải là học chữ nghĩa, nhưng để nhận thấy, theo cái ý

muốn của thầy giáo tôi, một cách thấm thía không bao giờ quên được rằng
là sự nhục nhã ê chề và đau đớn của những hình phạt tuy độc ác nhưng lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.