NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 739

con đi rồi lại thôi. Nhưng nghe đến cơ quan ngủ với bố chứ không cùng đi
với mẹ, cái Bé liền xị mặt ra: "Con chẳng thèm đi tắm biển, con chẳng
thèm ngủ với bố đâu". Dỗ mãi không được, cuối cùng tôi bảo vợ tôi cứ đưa
con ra xe cho tôi đèo. Cái Bé mọi khi được đèo xe chơi phố thì ngồi bám
lấy lưng tôi mà cười và chuyện hơn sáo sậu, đến lúc này nó cứ oặt người ra.
Rồi bắt đầu đi khỏi nhà là khóc. Ra đến ngoài đường lại càng khóc. Vợ tôi
đã mấy lần định đỡ con xuống và nhất định: "Chẳng tắm biển, chẳng nghỉ
mát thì đừng, bố nó không phải cái tội mà vừa dỗ vừa đèo xe nó đi như
thế!"

Xe đạp phóng thêm. Tiếng khóc càng to, càng nức nở: "U ơi! U ơi!

Con không đi đâu! Con về với u cơ! U ơi là u ơi!". Vừa khóc cái Bé cứ
quay lại... Hơn hai cây số, xe đi trong đêm, cái Bé cứ quay nhìn về hướng
mẹ mà "U ơi! U ơi!".

Ơi! An-phơ-rê Muýt-xê, An-phơ-rê Vi-nhi, Vích-to Huy-gô, Giăng

Giắc Rút-xô, Thế Lữ, Lưu Trọng Lư, vân vân trong cái hòm gỗ sách báo
"con tin" kia! Đứa bé mười sáu tuổi là tôi ba mươi tư ba mươi lăm năm xưa
ấy, cũng vừa bám lấy xe đồ, vừa quay lại nhìn cùng đường. Tuy nó không
gọi Muýt-xê ơi! Vi-nhi ơi! Huy-gô ơi! Rút-xô ơi! Thế Lữ ơi! Lưu Trọng Lư
ơi!... nhưng nó cũng nức nở và đã giàn nước mắt!

Nước mắt giàn ra trong người nó, nước mắt tê lạnh hơn cả những băng

tuyết tê lạnh nhất của trái đất này.

Chuyến xe lần này cũng loại xe cà khổ, nhưng không xộc xệch rúm ró

quá như cái xe lần trước. Vừa phần lại chở nhẹ - bớt hẳn một hòm sách báo
và một mớ củi to - nên đi khá nhanh. (Hay là cũng tại tôi đẩy mạnh và đi
nhanh nữa!) Để xuống ngõ Ông Đồng lùn, xe lại qua đường Máy nước hai
vòi.

Tuy đã nghe mẹ tôi nói hai ba lần rồi, tôi vẫn cứ hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.