NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 750

Đúng một tháng. Đúng ngày 30 hết tháng. Và đúng mười hai giờ trưa,

tôi ôm sách vở đến trường Saint Antoine của bác tôi, trong lòng như có hoa
nở, chim hót và cánh bay. Tôi mở cửa bước lên gác, ngồi ở tràng kỷ chờ
ông học trò như thường lệ. Lạ quá, tôi chợt thấy có một cái gì khang khác.
Kim đồng hồ nhích thêm đến gạch phút thứ mười lăm rồi mà ông học trò
trang trọng, ít nói, rất đúng mực của tôi vẫn chưa thấy đến. Tôi hơi bồn
chồn, rồi từ bồn chồn tôi thấy lành lạnh. Buổi đó giữa trưa nắng mà! Và
thật là tôi lạnh toát cả người khi bác gái tôi từ sau tấm màn gió che đi ra,
cười cười như một cô đồng định "choàn" "phán" hay ban phát một cái gì
đây.

- Hồng! Xuống nhà dưới bác bảo. Khẽ khẽ chứ, bác giai hôm qua lại

mất ngủ, trưa nay lại chỉ ăn được nửa lưng cơm!

Tôi bước theo, chỉ chực ngã vập xuống thang gác.

- Hồng! Ông chủ ấy hôm qua đã xin bác cho phép ông ta nghỉ một ít

lâu.

Rõ ràng tôi thấy tim tôi bị giật thót, tôi cúi đầu, cổ họng nghẹn nghẹn.

- Hôm nay 30 nhỉ, ông ấy học anh từ hôm mùng 4 nhỉ. Đây... - Bác gái

tôi móc túi đưa tờ giấy bạc một đồng như vừa xuất ở két nhà băng ra, cười
nói bẻo lẻo hơn... - Bác đưa anh cả một đồng! Thôi bác cũng chả tính toán
chi li làm gì, ông ấy trả tháng học hai đồng, bác chỉ lấy tiền bàn ghế một
đồng, còn cho anh cả một đồng!...

Bác gái tôi đặt vào tận lòng bàn tay tôi tờ giấy bạc mới. Vẫn vừa cười

vừa nói, bác lắc lắc cái đầu vấn khăn xa tanh đen, lóng lánh đôi hoa tai
vàng nặng xễ:

- À... còn đôi giày, tôi bảo bác cho anh đấy! Anh đi phải giữ gìn. Đôi

giày đóng năm kia ở hiệu Đại Thành hơn ba đồng, bác chỉ xỏ chân đâu có
mấy lần ngày tết...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.