NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 825

rất dốt tính là học ở đây. Vào đây, anh được học năm thứ nhất thành chung,
cố nhiên là phải đỗ tốt nghiệp loại sơ học, và cố nhiên là không còn đá
bóng, đá cầu lông nữa. Cố nhiên trước mặt người chị nọ, những chuyện
lông bông này chỉ được kể bằng mắt và bằng những cái nhìn, những nụ
cười rất ý tứ của nhau. Còn tôi, mặc dầu hết sức giữ gìn vẫn không thể kìm
được những xúc động trong cái giọng nói sôi nổi và tiếng nói hơi to quá
của mình! Anh M. cũng thế, nghĩa là giọng nói anh không sôi nổi và không
hơi to quá như tôi, nhưng gò má đỏ lửng hẳn lên, mắt càng long lanh mà tôi
chưa thấy như thế bao giờ.

Trong khi câu chuyện đang tiếp nối nhau rất từ tốn nhưng rất lưu

luyến bỗng M. im lặng hẳn đi, cúi cúi mặt như để tránh nhìn tôi. Sau đó
như phải cố gắng lắm, M. mới thốt ra được khe khẽ:

- Anh viết truyện, viết báo như thế mà đã lâu rồi đấy nhỉ?

- Sao? M. đọc tôi từ bao giờ mà bảo tôi viết đã lâu?!

Đúng là M. lại luống cuống và đổi hẳn sắc mặt đi.

- Có tôi được đọc và thấy anh từ năm 1935!

Tới đây thật là M. lại làm tôi choáng cả người!

Tôi nói M. "lại" làm tôi choáng cả người vì sau cái ngày thôi học

không vui vẻ gì của tôi kia, giữa lúc tôi đang rũ rượi về nhớ tiếc, thì một cô
Gì là em ruột cha tôi đi đánh chắn về qua nhà tôi, gọi tôi bảo "có việc này
hay lắm". Tôi sững sờ, bồn chồn muốn được biết ngay thì cô tôi vẫn cứ lấp
lửng: "Cậu có biết việc gì không? Cậu đừng giấu tôi! Cậu giỏi lắm đấy!".
Rất lâu, gần như thấy tôi không thể chịu được sự chờ đợi nữa, cô tôi mới
hỏi:

- Cậu có "cô" nào gửi thư cho cậu, viết những gì cho cậu thế?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.