NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 827

... - Sao? M. đọc bài tôi ở đâu... từ bao giờ?... Tôi chỉ mới viết ở Tiểu

thuyết thứ Bảy, có mấy truyện thôi mà!

Tôi sẽ sàng hỏi lại M., cố lấy lại sự tự nhiên để M. khỏi luống cuống,

đặc biệt để bà chị M. ở ngoài không chú ý đến câu chuyện của chúng tôi ở
trong này. M. vẫn đỏ rửng mặt, anh cười ngượng nghịu:

- Không!... Anh còn viết trước nữa, bài anh đăng ở Ngọ báo năm

1935.

Phải dùng đến hình tượng "ngã ngửa người ra" mới có thể diễn tả

được sự bàng hoàng của tôi, khi nghe thêm câu này. M. lại rót nước ra chén
và rê rê cả đĩa lẫn chén đến tận tay tôi:

- Kìa anh uống nước đi!... Xin lỗi anh, cứ uống nước nhé, chờ tôi một

tí nhé.

M. lên cái gác xép ngay trên chỗ chúng tôi ngồi. Bước chân anh làm

rung rung cả cái thang gác gỗ đã mọt. Khi anh xuống, tôi thấy rõ trán anh
vã mồ hôi và không những gò má mà cả mặt anh hừng hừng. Miệng anh
chúm chím nụ cười, anh đưa cho tôi một tờ báo gấp tư mà hai cột rành rành
chữ in có tên tôi dưới một đầu đề rất lạ. Tôi vồ ngay lấy, chỉ một loáng mắt,
tôi đọc cả một đoạn đầu, rồi xuống gần hết đoạn cuối. Người tôi như sốt.
Bừng bừng hết cả mặt mày và da thịt. Phải! Từng chữ, từng câu một đúng
là của tôi mà tôi nhớ lại rành rành. Có khác là bài báo ngắn hơn, ngắn hơn
vì bị bỏ một vài đoạn:

Cảm tưởng của một người học trò nhỏ sau khi thôi học bị tù.

Cái khác chính còn là cái đầu bài trên đây thay đi thành: Trong trại tù

trẻ con.

Bài này tôi đã viết cùng lúc với những truyện ngắn trong tập Những

linh hồn đau khổ. Có lẽ vì tôi cho là hồi ký kiểu bài loại ấy là xoàng xĩnh,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.