NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 865

cũng trắng như thế. Cổ sơ mi còn cứng nhắc hơn với cái cà vạt đen lánh
như bằng tôn sơn véc ni.

Chàng thanh niên ấy là Nguyễn Thường Khanh của chúng tôi. Bộ đồ

rét của anh đã phải đem "gửi" ở hiệu Vạn Bảo để lấy tiền chuộc báo. Vì tự
trọng, đúng hơn vì tự ái, Nguyễn Thường Khanh kiên quyết không mượn
quần áo của ai mà cứ mặc bộ đồ nực may từ năm anh mới vào trường
Thành chung và là bộ đồ chỉ khi nào có việc mới được giở ra!

Trong đám anh em ở nhà báo Thế giới, Nguyễn Thường Khanh vào

loại chăm tập thể dục. Anh thường cùng với Nguyễn Hải Kế (11)tập cả
quyền Anh và võ Tàu để làm nhiệm vụ xung kích, bảo vệ hàng ngũ trong
những cuộc mít tinh hay diễn thuyết bị phá, bị khủng bố. Chăm tắm nước
lạnh sáng chiều và ăn uống rất bỗ bã, vậy mà nghe nói "Thằng Khanh tối
hôm ấy về chỉ ăn có hai bát phở, và phải uống những hai kalmine thuốc
cảm đấy!".

-----

(11) Nguyễn Hải Kế bị đế quốc Pháp bắt giam, bị bắn chết trong đề

lao trước Cách mạng Tháng Tám ở Trung Bộ.

Thời kỳ này tôi đã làm quen với Xuân Diệu, Lưu Trọng Lư, Phạm

Hầu, Ngô Tất Tố, Nguyễn Tuân, Vũ Trọng Phụng. Xuân Diệu và tôi đã
tặng tiểu thuyết, tặng thơ cho nhau, Lưu Trọng Lư và Phạm Hầu thuê một
căn gác ở cùng ngõ Phạm Phú Thứ. Phạm Hầu cho tôi biết anh đọc khá kỹ
báo Thế giới, cũng định làm thơ và viết bài cho báo. Người thanh niên này
đã kêu lên:

Hỡi ơi, tôi chỉ là du khách

Một phút dừng chận Vọng hải đài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.