NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 889

liệu, mà tôi vẫn hồi hộp và có lúc tưởng như việc lấy nhau của chúng tôi
không thành. Vì bà đẻ nhà tôi bảo ít ra cũng phải đủ năm hay bốn trăm
đồng thì mới thu xếp được!

Không phải vì bà đẻ nhà tôi muốn bán con gái để lấy tiền công đẻ

công nuôi. Cũng không phải vì bà đẻ nhà tôi định làm cỗ nọ tiệc kia lấy
tiếng lấy tăm! Cũng không phải vì lo cho tương lai con gái, mà phải có
vàng có ngọc, có quần nọ áo kia, có của mặt, có của chìm khác để làm vốn
liếng riêng tây. Tôi đi tù về sốt rét vàng vọt, quản thúc ở Nam Định. Có
mỗi bà mẹ thì ở mãi ngoài Hải Phòng bán cái quán bánh kẹo diêm thuốc
cho các người đi làm Sáu Kho, Máy tơ. Cảnh như thế còn trông thấy cái gì
mà thách mà đòi! Nhưng dù là yêu nhau, dù là cùng cảnh nghèo, dù là thật
thà hiền lành, dù người cùng xóm cùng tỉnh, dù tôi là văn sĩ có tài, có tiếng
và có giời đất gì đi nữa... thì hai chúng tôi cứ phải lấy nhau có miếng trầu
chia cho bà con anh em họ hàng và mọi người quen biết. Chao ôi! Miếng
trầu để nhìn nhận, miếng trầu để chứng thực, miếng trầu để báo tin, miếng
trầu để được mừng cho, để được nhắc đến.

... Vẻ gì một miếng trầu cay,

Sao anh chẳng hỏi những ngày còn không!

Vì vậy bà đẻ nhà tôi cùng các bà con thân thiết trong họ đã tính nát ra

mà cũng phải mất ba trăm đồng để mua trầu mua cau, mua chè lạng, chè
bao, chè lọ và mua mứt! Còn quần áo hoa nhẫn không có thì thôi. Mặc kệ,
vợ tôi muốn cởi trần về ở với tôi cũng được!

Các bạn văn tôi trên Hà Nội nghe chuyện này, nhất là cái chuyện đem

những hơn hai trăm đồng tiền của cả hai cuốn sách để lo liệu việc thách
cưới, thì có người nổi xung lên:

- Cái thằng Nguyên Hồng nó không lấy vợ thì chết ngay à? Làm gì mà

nó phải đem tiền đổ đi như thế!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.