NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 893

gấp mười thế nữa, và kéo dài đến năm năm hay đến trăm năm mươi năm,
cũng không mùi vần gì. Nghĩa là mỗi cái hầm như thế, nguyên tiền cốt sắt
và xi măng đã hàng vạn đồng. Còn chắc hơn quả núi! Bom nào có ném
trúng đấy cũng trượt đi. Cốc nước cam hay tách sữa để mấp mé trên bàn
dưới hầm cũng không việc gì. Ấy là không kể nhà chủ có thể ăn ngủ, đánh
xúc xắc, bài sừng hay hút thuốc phiện ở cả dưới hầm nữa.

- Thôi không về nhà quê hay quê hương Nam Định thì về đâu cũng

được!

- Thôi đã chịu khó viết thì ở đâu cũng viết được!

- Thôi nếu như các nhà xuất bản có chạy loạn, đóng cửa tạm ngừng ra

sách, thì mình tìm cách làm ăn khác mà sinh sống!

Nhà tôi lại bàn và nhất định không ở Hà Nội nữa.

Đúng lúc chúng tôi nếu không đem cầm đôi hoa tai hay chiếc nhẫn

cưới đi, là không còn tiền nong gì cả. Nhưng, dù lại phải đem mấy thứ ấy đi
cầm, thì ai đi bây giờ! Nhà Vạn Bảo đến bảy giờ sáng mới mở cửa. Đúng
vào tầm máy bay Mỹ ném bom. Vả lại vợ chồng đem nhau về quê nào đấy,
dù có người quen biết thân thuộc, cũng phải tính đến cảnh hết tiền mà
không tiện vay mượn ai cả. Như thế nhất định phải cố để dành mấy phân
vàng kia mà độ thân. Chứ lúc này quẫn quá phải liều đến gửi Vạn Bảo,
cũng chỉ được mươi lăm đồng thôi! Đã thế lại còn lúc chuộc, từ nhà quê ra
Hà Nội ăn chực nằm chờ để hứng lấy bom đạn mà chuộc vàng ư?!

Nếu vậy hay là bán đồ đạc. Phải, chỉ nên bán đồ đạc thôi! Đã chạy về

quê còn cần gì bàn với ghế. Vả lại, còn có chỗ tàu xe nào chuyên chở đi xa
được bây giờ? Ấy là không kể chỉ một chuyến xe ba gác hay xe kéo chở từ
nhà ra ga thôi, cũng phải thuê hàng hai ba đồng. Không khéo lằng nhằng lại
chết vì đồ với đạc! Vừa phần không thể nào chen chúc được với mọi người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.