NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 3 - Trang 145

gần cận và thấy hy vọng?! Nhưng khốn nạn cho tôi, tôi còn cách gì để mà
sống và hy vọng nữa?

Thanh như muốn nức lên khi bác Sấm cầm chặt tay Thanh trong bàn

tay dày, nháp và nóng của bác! Thanh cúi cúi đầu, ôm mũ vào ngực, vẫn
như một học trò bé lễ phép:

- Thưa bác cháu về! Cháu chào bác...

Cam ở lại đá bóng. Thanh ra cổng một mình. Thanh lại đi một mình.

Thanh đi như người mất hồn...

Đèn phố bật lúc nào Thanh cũng không biết. Trước mặt Thanh nhiều

lúc ánh điện, những người qua lại và xe cộ bỗng đỏ lóe lên, quay lộn như
trong cái ống nhòm của trẻ con chơi. Nhưng trong cái ống nhòm trẻ con
chơi thì có các thứ chùm hoa, các thứ màu sắc kỳ ảo xô biến, hiển hiện.
Đây, Thanh như nhìn vào trong một ống đen thăm thẳm, chỉ có những tia
lửa sinh lửa diêm và các hình thù mờ tối, chờn vờn.

Giời mưa rét Thanh cũng không biết. Ngực Thanh, vai Thanh, gáy

Thanh tê cóng đi. Tới lúc Thanh gieo phịch xuống chiếc ghế ẩm và hôi sì
giữa cái vườn hoa không còn có một ai, và Thanh lại định mặc kệ cho sự
nhọc mệt làm thiếp đi, Thanh mới thấy nước mưa đã ướt thấm cả vào áo
trong; mặt Thanh, trán Thanh nước mưa xâm xấp, và trong người Thanh
tức chói khó thở.

Mùa rét đến dần dần đêm nay mới thấy rõ. Sự cùng kiệt của con

đường sống tới phút này thật là sừng sững như vách núi, như tường ngục
vậy. Sự cùng kiệt có lẽ ở khắp gầm trời này. Những mẩu chuyện ở trong
báo và những mẩu chuyện bác Sấm kể cho ban nãy mà Thanh càng nghe
càng thấy tê dại thêm tâm trí, lại loáng thoáng trở lại. Bên Mỹ, bên Nhật,
nạn nghèo đói và thất nghiệp lại còn ghê sợ gấp mười đây. Những người
thợ đói phải bán cả máu. Những người con gái có những răng đẹp phải bẻ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.