NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 3 - Trang 24

đỗ, thì chỗ gian bếp, hàng hiên, đầu ngõ liền vui như tết vậy. Ở trên phố,
chỗ ông cụ ngồi bán hàng, cánh xe kéo, phu bắt tê, trẻ con bấu sấu, chân
sào, chữa khóa, bổ củi... cũng xúm đông xúm đỏ như thế. Vò nước chè bán
chỉ đến tám chín giờ là hết. Nhưng ông cụ cứ ngồi đến quá trưa mới gánh
hàng về.

Dọn đến xóm đây, chỉ ngày hôm trước hôm sau Thanh thấy gần ông

cụ ngay. Cũng như sáng nay, cụ Ước tìm đến Thanh trước. Ông cụ vừa
chào hỏi vừa xắm nắm giúp Thanh kê dọn rồi chạy mượn cho từng hòn
gạch để kê chân niễng, tìm từng nắm lạt để buộc hộ cái cửa liếp, quang
gánh. Từ đấy, không tối thì sáng sớm, cụ Ước lại sang chơi nhà Thanh,
hoặc mời Thanh sang nhà mình.

- Cậu giáo!... Cậu có tin rằng...

Càng thấy cụ Ước đăm chiêu, đôi mắt quăm quắm lóng lánh, nhịp thở

phì phò, Thanh càng hồi hộp. Câu hỏi của ông cụ càng như gió như nước
cuốn xoáy lấy tâm trí Thanh. Mãi Thanh mới cất được tiếng:

- Thưa cụ chúng cháu là hậu sinh...

Cụ Ước cười, lắc đầu:

- Hậu sinh à? Hậu sinh càng khả úy! Đã chuyện với nhau thì cứ việc

nói. Đấy tôi hỏi như thế, cậu có tin thì bảo, hay nghĩ thế nào thì cứ nói ra.

Thanh không phải chờ lâu. Cụ Ước gật gù:

- Tôi thì tôi tin như thế đấy. Đời xưa đã thành chuyện thành tích cho ta

ngẫm mà! Cậu giáo có biết chuyện "Người vàng lấp sóng biển Đông"
không? Chuyện đã thành sự tích khắc vào bia đền sông Dầng đấy.

Thanh ngẫm nghĩ: "Sông Dầng! Sông Dầng?". Chợt Thanh reo lên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.