NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 3 - Trang 27

Hết năm ấy qua năm khác, dân làng chung quanh, nghèo đói cùng kiệt

quá cứ xiêu tán dần đi. Còn vợ chồng cụ Bến càng tóc bạc da mồi, chậm
chạp yếu đuối, bữa khoai bữa sắn cũng thiếu. Nhà còn con gà mái ấp và
con gà sống gáy cũng phải bán nốt. Nhưng hễ ai hỏi mua chịu đồng bánh
đồng chuối thì chẳng để ai nhỡ nhời cả. Những khách nhỡ độ đường có ngủ
nhờ thổi nấu ăn uống, thì vợ chồng cụ có gạo đưa gạo, có thức gì đưa thức
ấy, ai trả tiền cũng nhất định không lấy. Cái quán nước cứ dựng đi lợp lại
mãi, có năm đổ cây nước, vợ chồng cụ lại bạt đi, tan tành vườn quán, dân
làng lại mỗi người một tay, kẻ tre, người rạ, làm quán mới cho vợ chồng cụ.
Tuổi hai cụ đã trăm mốt trăm hai rồi mà vẫn chưa thấy Bụt cho người vàng
đến.

Một hôm giời đã về chiều, lại là ngày hai mươi bảy tết. Giời vừa nổi

gió lại mưa giật từng cơn. Gần sập tối thì có một người con gái lạ gánh bên
thúng gạo nếp, bên thúng đỗ xanh đến nghỉ. Vợ chồng cụ Bến tưởng người
con gái đi qua đây rồi vào làng trong, nhưng khi thấy cô ta cứ nhấp nhỏm
trông ra bến sông thì mới biết cô ta chờ đò sang sông. Vợ chồng cụ liền
hỏi:

- Cô người đây ta hay ở đâu mới đến?

Người con gái đặn đà:

- Thưa cụ cháu ở bên sông!

Vợ chồng cụ Bến càng ngạc nhiên hơn:

- Cô người bên sông thì qua bến nào sang đây? Mà cô là người bên

sông lại không biết sông Dầng động sóng thì như thế nào à? Chiều nay lại
giở giời, mưa rây gió giật, sông nước thế kia, đò nào dám chở.

Người con gái lại trông sang bên kia bờ gió thổi cát bay mà cửa sông

thì sóng cồn, mưa táp mịt mùng. Cô ta rơm rớm nước mắt. Vợ chồng cụ
Bến hỏi gạn mãi cô ta mới kể:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.