NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 3 - Trang 376

Hồn còn mang nặng lời thề

Nát thân chưa dễ đền nghì trời mây...

Hiền chép bài thơ của Cảnh để gửi cho mẹ dặn dò an ủi mẹ. Chấn

chưa đưa đến tay cho mẹ Hiền mảnh giấy ấy thì Hiền đã chết trong khi
chính mẹ Hiền đã gửi lời Chấn dặn dò, an ủi Hiền. Ngày Chấn bị giam ở Sở
mật thám Nam Định, một buổi Chấn đi qua xà lim của mẹ Hiền, mẹ Hiền
đã lào thào gọi Chấn:

- Anh Chấn ơi! Anh sắp sang đề lao để xử án đấy à? Anh cố mà ăn

uống cho chóng khỏe nhé. Anh có gặp thằng Hiền, anh bảo nó đừng có lo
nghĩ gì về tôi! Giai cấp có còn, Đảng có còn thì mẹ nó mới sống, đời nó
mới giữ được.

... Tờ báo khổ giấy chỉ bằng khổ vở học trò, màu đã vàng, nhiều chữ

đã nhòe dính với nhau, hình lá cờ và búa liềm chỉ to hơn đồng xu cũng mờ
nét lẫn với những dòng chữ. Còn bài thơ bị nhiều chỗ vàng ố và nhiều chữ
mất hẳn vì nét nhỏ quá, và mực phai bợt hẳn đi. Chấn hồi hộp gấp cả tờ báo
và bài thơ lại. Bà cụ Xim nhìn Chấn, bà cụ định đưa cho Chấn miếng vải
sơn và sợi dây gai để Chấn buộc lại, thì Chấn nâng tờ báo và bài thơ lên
mũi. Chấn hít hít cái mùi giấy và mùi mực bao năm nay bặt đi. Rồi Chấn ấp
cả tờ báo và bài thơ vào tay bà cụ Xim, nắm chặt lấy, xoa xoa, nắn nắn cổ
tay và bàn tay bà cụ:

- Bà ơi! Bà ơi! Hơn sáu năm rồi đây!...

Đôi mắt nhỏ và đục lờ của người mẹ già chớp chớp:

- Anh Hiền năm nay hai mươi chín, anh Đấu nhỉ?

- Vâng, Hiền nó cũng sinh năm 1908 với con...

Bà cụ Xim im lặng giây lát:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.