Nom thoỏng qua mấy tấm gương, Chấn thấy gương mặt mỡnh quả hốc
hỏc, vờu vao một cỏch đỏng sợ thật! Đó thế mắt Chấn lại quầng hừm lại,
Chấn lại ho cứ sự sụ.
- Nhưng làm sao Chấn lại bị lao?
Cõu hỏi thầm này vừa cất lờn, bao nhiờu ý nghĩ buồn nản, hờn giận,
chỏn ghột lại trĩu xuống đầu úc Chấn.
Gia đỡnh tan nỏt!... Cả một tuổi thanh xuõn mất đi! Búng một người
con gỏi để mà yờu cũng phải dập tắt! Trỏnh nhỡn cả một cặp mụi son tươi
trẻ. Sống giữa những thành phố hoa lệ mà vẫn khổ hạnh, khụng được biết
một bữa cơm tõy, khụng cú tiền mà ăn lấy hai bỏt chố hạt sen long nhón
đập đỏ những buổi tối mệt bó ra. Cũn mặc thỡ ỏo sơ mi lộn đuụi lờn vai,
lấy cỏnh tay thay cổ, quần đựi mà vỏ đến như vỏy đụp. Mỗi thỏng chỉ được
cắt túc một lần, cắt túc xong khụng dỏm gội đầu ở hiệu. Đi giày bớt tất lộn
cổ trựm xuống gút để che chỗ rỏch và cũng để lút cho đỡ sứt da sứt thịt... Ở
giữa những thành phố hoa lệ chung quanh tiờu tiền như rỏc mà phải sống
như thế đấy!... Để làm cỏch mạng... để làm cộng...
Tõm trớ Chấn hột lờn:
"Lại sắp sửa khốn nạn rồi Chấn ơi!... Lại định sấp mặt xuống chõn
thằng Ácnỳc hay Lanộc mà lấy tiền mà xin nú đi làm gỡ đõy? Lại định tớnh
tiền mỏu với Đảng, với những thằng đồng chớ, với cỏch mạng đương xõy
dựng lại một cỏch đau xút đõy! Lại muốn làm cỏi giống đi bằng bốn chõn,
mặt gằm, lưỡi liếm đất, mang cỏi cổ dề khúa mạ kền và rọ mừm để được ăn
thừa sỳp và bớt tết đõy!..."
Chấn lặng người đi giõy phỳt:
"Lao là vỡ làm việc nhiều, vỡ ăn uống thiếu thốn, vỡ cơ thể khụng đủ
sức tấn cụng lại vi trựng Cốc, trỏi lại vi trựng Cốc thỡ phỏt triển... Nghĩa là
phải tỡm cỏch ăn uống, thuốc men nghỉ ngơi..."