NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 3 - Trang 53

Đúng lúc Dâng đi qua tấm gương to của một hàng thợ cạo ngồi ở bờ

hè. Dâng thấy tóc mình rủ cả xuống tai, xuống cằm, mồ hôi thì giỏ giọt, cái
vết sẹo trên trán thì trật ra hồng hồng nham nháp, Dâng rối hết ruột gan:

- Biết thế này thì không sắm sửa gì cả! Vừa tốn tiền vừa thế nào ấy.

Sực nhớ đến bác La dặn Dâng buổi sáng khi nào sang chợ thì đến tràn

than bác làm cho bác gửi gạo thức ăn về cho các con, Dâng kêu khẽ "Chết!
Chết! Quên bẵng đi mất!" rồi quay lại, lên cầu. Được lùi thời giờ giở về
hàng, Dâng mừng quá, lại bước như chạy...

***

Mẹ La cũng mồ hôi rỏ giọt. Nhưng khác Dâng, trong ruột mẹ cứ như

lửa đốt. Tám giờ... tám rưỡi rồi! Bây giờ đã gần mười giờ mà vẫn không
thấy hồn vong bóng vía Dâng đâu. Thỉnh thoảng mẹ lại nhìn cái làn đã sẵn
sàng gạo, cá khô, rau cải, mẹ lại nghển trông ra xa xem có Dâng không, tuy
thúng than nặng trĩu cứ ấn mặt mẹ xuống. Hôm nay than về nhiều, mẹ sẽ
làm cả buổi trưa rồi tối khuya mới về. Mấy tuần nay mới lại được một
chuyến sà lan chở nhiều như thế. Dâng bị "xúi", được buổi làm kiếm bữa
cho bố cho em thì lại đi bán hàng cho cụ Ước.

Trên bờ sông, dưới các gốc xoan tây, từng tốp đàn bà cũng rách rưới

như mẹ La và những con gái cũng ít tuổi như Dâng đương ngồi bắt chấy,
tuốt trứng cho nhau. Bọn trẻ con thì cứ lượn như diều hâu ở mấy thuyền
chở khoai sắn, mía, rình rình những củ vương vãi, những cây sâu. Chúng
rình cả những lái buôn nữa. Chỉ có quãng bến này là có hàng họ và người
mua bán. Còn từ đây suốt đến cầu Carông chỉ tấp nập được lúc sáng sớm
rồi trên bến dưới thuyền và các lán, các hàng lại xờ xạc, toàn những người
ngồi không, những mẹ con ăn mày, những trẻ con thất thểu.

Từ sáng đến giờ đầu mẹ La vẫn đau ê ẩm. Không phải chỉ ở chỗ tóc bị

trụi đi thành sẹo bằng đồng bạc mà cả một bên đầu nhức nhói. Suốt từ Sáu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.